Thời Ngọc Diệp tập trung tinh thần, khoảng mười phút sau, những chiếc kim bạc đã được chạm khắp các huyệt đạo từ đỉnh đầu cho đến khoang ngực của bệnh nhân.
Nước da vốn đã nhợt nhạt ban đầu của anh ta tăng thêm vài phần đau đớn, luôn miệng kêu đau.
Thời Ngọc Diệp đã đập vỡ vài viên thuốc trung y và đắp lên ngực bệnh nhân mà không hề lo lắng. Sau đó, lại nhìn thấy cô nhặt lọ thuốc đặc biệt và đổ vào miệng bệnh nhân.
Lộc cộc, lộc cộc
Bệnh nhân kia hàng lông mày cau chặt lại, bụng bắt đầu có dấu hiệu của việc bị co rút và sưng phù, một lúc sau mặt đột nhiên đỏ bừng, như có vật gì sắp trào ra khỏi miệng. Thời Ngọc Diệp nhẹ nhàng nói:
“Ra ngoài.”
Nghe thấy tiếng động, hai người đàn anh kia nhanh chóng chuẩn bị chậu và nhíp, còn Phong Thần Nam thì ấn chặt chân bệnh nhân.
“A!”
Bệnh nhân la hét đau đớn, ngửa đầu ra sau, cổ và mặt đỏ ngầu, trông như một con thú hoang. Khi đàn anh lớn Thôi Học Phổ bưng chậu đến trước mặt bệnh nhân thì đúng lúc đó anh ta la hét lớn rồi ôn ra. Khung cảnh ghê tởm như vậy khiến hai người đàn anh cảm thấy buồn nôn.
“Qe…”
Thấy bệnh nhân vẫn còn nôn, Trần Quang Đạo vội vàng thay một chậu nước khác bên cạnh vào.
Thời Ngọc Diệp nhanh chóng lấy chậu nước đầy trùng cổ ra, bật lửa đốt nó một cách không thương tiếc.
Phía bên này, sau khi bệnh nhân nôn ra gần hết, anh ta đột nhiên là hét dữ dội hơn:
“A, thả tôi ra, để tôi đi!”
Trong khi anh đang hét lên một cách đau lòng, cường độ quẫy đạp của anh bắt đầu mạnh mẽ hơn. Sợi xích vốn dĩ dùng để kiềm chế anh ta, do những cú va chạm mà phát ra tiếng kêu leng keng.
Phong Thần Nam mạnh mẽ giữ chặt hai chân đối phương, anh có thể rõ ràng cảm giác được bệnh nhân đang càng giãy dụa mạnh hơn.
“Mọi người cùng nhau giữ lấy anh ta, con trùng cổ cuối cùng cũng sắp chui ra rồi!”
Thời Ngọc Diệp ra lệnh, sau đó lấy từ trong hộp thuốc ra một bó thuốc bắc đã được cuộn lại, châm lửa đốt, huyệt đạo đặt trên ngực bệnh nhân bắt đầu bốc khói.
Ba người đàn ông phối hợp với nhau để kiềm chế bệnh nhân, anh ta không thể cử động, vì vậy anh ta chỉ có thể phát ra những tiếng la hét. Phong Thần Nam biết tại sao Trần Quang Đạo lại bảo anh là vất vả rồi.
Thì ra đây thực sự không phải là sức mạnh mà người bình thường có thể gánh vác được, cho dù đã được huấn luyện từ trước cũng chưa chắc có thể vượt qua được sự quẫy đạp điên cuồng của bệnh nhân lúc này.
Đúng khi đó, chính giữa xương sườn của bệnh nhân vốn đang sưng tấy, đột nhiên co rút lại, cuối cùng anh ta “ọe…” lên một tiếng rồi nôn ra một con giun to bằng hai ngón tay.
Thôi Học Phổ có con mắt tinh tường, sau khi bắt được bằng chậu, anh nhanh chóng dùng nhíp bắt lại, nhét vào lọ thủy tinh đã chuẩn bị sẵn, đem đốt.
Sau khi bệnh nhân nhổ ra con trùng cổ cuối cùng, cả người anh ta dường như hoàn toàn rỗng tuếch, không còn sức giãy giụa, mềm nhũn nằm trên giường, hơi thở yếu ớt.
Thời Ngọc Diệp đã sử dụng hương và thuốc điều chế đặc biệt cho anh ta một cách rất tài tình, và từ từ lấy lại từng cây kim bạc một. Khí sắc của anh ta cuối cùng cũng phục hồi từ từ.
Lúc này, Trần Quang Đạo cũng đã đốt sạch hai chậu nước đựng trùng cổ, chỉ còn lại một bình nước cổ trùng mà anh đã đổ đầy nước ở trong. Thế là xong.
Phong Thần Nam sát trùng ở bên cạnh, vừa lau sạch vết máu trên cánh tay, đến lúc này anh mới phát hiện mình đã mồ hôi đầm đìa.
“Người anh em à, vất vả rồi. Nếu không có anh, tôi và đàn em sẽ không thể đảm đương nổi”.
Họ vốn theo học ngành y và không thường tập thể dục, vì vậy tự nhiên. họ không có đủ sức lực như Phong Thần Nam.
“Anh cũng đã làm việc vất vả rồi”
Phong Thần Nam lễ phép đáp lại Trần Quang Đạo, anh ta chỉ cười cười, dùng sức đâm vào vai của Phong Thần Nam nói:
“Cơ thể này luyện tập không tồi đâu”
Nói xong, Phong Thần Nam liền nhìn xuống thân hình của mình, rồi ngước mắt liền mang theo vẻ hết sức tự mãn.
“Tôi cũng nghĩ rằng thể hình của mình không tồi.”
“À, tôi là đang nói về thể lực của anh tốt.”
“Đó là đương nhiên, chỉ cần nhìn vào sáu đứa con trai của tôi là biết.”
“..”
Sao Trần Quang Đạo cảm thấy Phong Thần Nam có vẻ như đang khoe khoang là thế nào? Anh cười ngượng ngùng trước khi quay lại bên Thời Ngọc Diệp.
Thời Ngọc Diệp cũng vừa mới khử trùng, và lấy chai thủy tinh đựng xác của trùng cổ từ Thổi Học Phổ để quan sát và nghiên cứu. Đúng lúc này, Hà Tuấn Trạch từ bên ngoài bước vào.
“Đàn em, tình hình hiện nay như thế nào?”
“Trùng cổ đã được đưa ra ngoài. Bệnh nhân hiện đang hôn mê. Tình hình không có gì nghiêm trọng. Tôi đã cho anh ta uống thuốc. Sau khi tỉnh. lại, đợi khi nào các chức năng cơ thể gần như hồi phục, lúc đó có thể sẽ xuất viện”.
“Vậy còn trùng cổ..”
Hà Tuấn Trạch chỉ theo dõi mọi chuyện xảy ra ở đây từ máy giám sát, Khi nhìn thấy số lượng trùng cổ đó, anh ta bị dọa sợ đến mức không kìm được mà chạy vào nhà vệ sinh và nôn mửa. Vì vậy, anh ta không nhìn thấy cảnh Thời Ngọc Diệp đốt hết đám trùng cổ đó.
“Chúng đều bị đốt cháy hết rồi. Còn chỗ nước ngầm trùng cổ này thì giữ lại, chúng ta sẽ có thể dùng”
“Em làm thế nào để sử dụng nó?”.
“Chuyện này rất phức tạp, em sẽ giải thích về nó sau”
Thời Ngọc Diệp nói xong, cô và Thôi Học Phổ liền thu dọn hộp thuốc, lấy chai thủy tinh đựng nước xác trùng cổ đi. Còn Trần Quang Đạo và Phong Thần Nam giúp giải quyết đống lộn xộn trong phòng cách ly. Hà Tuấn Trạch đột nhiên có cảm giác không thể hòa hợp ở đây.
“Chờ đã, đàn em, vì nếu như em nói nước xác trùng cổ này rất hữu ích, vậy em có thể giữ lại cho anh một ít được không? Anh cũng muốn dùng nó để nghiên cứu”.
Thời Ngọc Diệp kiên quyết từ chối:
“Anh không nghiên cứu được gì đâu”.
“Tại sao?”
Nếu việc sử dụng thiết bị và kiến thức khoa học có thể dùng trong việc dùng trùng cổ thì kỹ thuật dùng trùng cổ sẽ không bị tuyệt chủng”
Rõ ràng là cô chỉ đang nói sự thật, nhưng trong lòng Hà Tuấn Trạch lại cảm thấy rằng cô là đang nhắm vào anh và khinh thường anh.
Nó giống như việc Thời Ngọc Diệp vừa gọi Phong Thần Nam, một người không biết gì về y học đến giúp, nhưng lại để anh ta ở ngoài và chờ đợi.
Đột nhiên, Hà Tuấn Trạch có một sự nghi ngờ, chẳng lẽ là do Phong Thần Nam đã nói xấu gì đó khiến cô em gái nhỏ lại thờ ơ với anh như vậy? Chắc chắn phải là như vậy rồi.
Sau khi tất cả mọi người dọn dẹp sạch sẽ, họ không tiếp tục ở trong phòng cách ly mà ra ngoài chờ liên lạc với cảnh sát.
“Đàn em, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ trùng cổ mẹ đang ký sinh xuất hiện thôi sao?”
“Nếu trong số ít người mà cảnh sát đang giám sát lúc này có người đang mang ký sinh của trùng cổ mẹ, thì lúc này chắc chắn đã có phản ứng và kết quả rồi. Chỉ cần người đó được đưa đến, em sẽ đưa trùng cổ mẹ ra ngoài cơ thể người bệnh, sau đó tiêu diệt nó triệt để, như vậy thì các bệnh nhân khác cũng sẽ được cứu rồi”
Những lời của Thời Ngọc Diệp nói ra cũng được không chắc chắn lắm.
Nhưng mọi người dường như cảm thấy khá lạc quan, và chắc chắn là không ai nghĩ đến khả năng bị quan.
Chỉ có Phong Thần Nam nhìn ra sơ hở.
“Em có phải là đang nghĩ rằng trong số họ không ai đang mang trùng cổ mę?”
Ngay sau khi lời này được nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn sang.
Tất cả đều không hiểu tại sao Phong Thần Nam lại có suy nghĩ như vậy.
“Người anh em, anh cũng quá là bị quan rồi, tôi nghĩ nếu nhưu đàn em. đã nói như vậy thì chắc chắn là đã có vài phần nắm chắc cơ hội có thể tìm thấy trùng cổ mẹ rồi.”
Trần Quang Đạo dám nói xong lời này, thì Thời Ngọc Diệp cuối cùng cũng cắt ngang, đáp lại suy đoán của Phong Thần Nam vừa rồi.
“Có lẽ chuyện này sợ rằng không đơn giản như vậy.”