Lý Mạn Như cố ý đi đến chỗ Phó Uyển Hân để khoe khoang là bởi vì cô ta xem thường loại người phải dựa vào việc đi cửa sau để được gia nhập giới thời trang như Phó Uyển Hân.
Dưới cái nhìn của cô ta, lý do tại sao một người mới không có tài năng như Phó Uyển Hân có thể lọt vào danh sách tuyển chọn là bởi vì có Thời Ngọc Diệp hỗ trợ từ phía sau.
Cũng giống như trước đó Thời Ngọc Diệp phải dựa vào việc đi cửa sau để tiến vào công ty, toàn những chuyện bẩn thỉu không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Không giống như cô ta, dựa vào thực lực của bản thân để vươn lên phía trước.
Chỉ cần hôm nay bỏ ra một ít sức mạnh rồi giành được thứ hạng, cô ta sẽ có cơ hội kết bạn với nhà thiết kế Wy, đồng thời khiến cho đối phương đồng ý nhận cô ta làm người tập sự chính.
Mỗi khi nghĩ đến tương lai tươi sáng của mình, tâm trạng của Lý Mạn Như sẽ trở nên cực kỳ tốt, cho nên không thèm để ý đến cảm giác khinh thường và chán ghét đối với Thời Ngọc Diệp và Phó Uyển Hân.
“Làm sao có thể là anh ấy, nhân vật lợi hại như thế mà cũng mời tới được sao!”
“A, tôi biết anh ấy, anh ấy là vua màn ảnh Hollywood!”
Ngay lúc Lý Mạn Như vẫn đang đắm chìm trong mộng tưởng đẹp đẽ, những thí sinh xung quanh bỗng nhiên phát ra một loạt tiếng cảm thán, thậm chí trong đó còn có mấy người Ngọc Hạ kích động đến mức hét lên đầy phấn khích.
Cô ta bị tiếng ồn kéo ra ngoài mộng tưởng, bực mình quay đầu về hướng ánh mắt của mọi người lại nhìn thấy một người đàn ông bước vào trong phòng chuẩn bị của các thí sinh. Người đàn ông này có dáng người cao gầy nhưng cường tráng, khuôn mặt trời sinh đã vô cùng anh tuấn, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy đẹp không tì vết.
Người đàn ông vừa bước vào phòng đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
“Trời ơi, anh ấy đẹp trai quá, người thật còn đẹp hơn trên phim nhiều”
“Tôi là một người đàn ông thẳng hơn cả thép, bình thường thích xem phim của anh ấy cũng chỉ vì thán phục kỹ năng diễn kịch của anh ấy mà thôi, nhưng không ngờ rằng hôm nay tôi lại bắt đầu thưởng thức nhan sắc của anh ấy.”
“Mà này, tại sao anh ấy lại đến hậu trường? Đây có phải là phòng dành cho khách quý đâu?”
Một vài người vẫn đang xì xào bàn tán, nhưng cũng có không ít người kích động tiến lên bắt chuyện với người đàn ông đó.
“Anh à, thật sự là anh sao? A a a em là fan của anh! Anh có thể ký tên cho em được không?”
“Em có thể chụp một bức ảnh với anh được không?”
“Anh là có phải là vị khách quý bí ẩn được mời đến cuộc thi ngày hôm nay của bọn em không?”
Nhịp tim của Lý Mạn Như đập rất nhanh.
Nhưng tim cô ta đập nhanh không phải bởi vì động tâm, mà là trông thấy người phụ nữ đi bên cạnh vị vua màn ảnh Hollywood này tình cờ lại là người cô ta chán ghét nhất, Thời Ngọc Diệp!
Thời Ngọc Diệp đã đưa người đàn ông kia tới đây từ lúc nãy. Hai người đứng chung một chỗ, khí chất của nam anh tuấn và nữ xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hào quang của cô không hề bị người bên cạnh che lấp chút nào.
Nhưng bởi vì Thời Ngọc Diệp không phải là người nổi tiếng nên sự chú ý của mọi người đều không tập trung ở trên người cô.
Hai người đứng rất gần, trong quan hệ có vẻ rất tốt.
Lý Mạn Như đang vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao Thời Ngọc Diệp lại đưa vua màn ảnh tới đây thì đúng lúc này đối phương mở miệng giải thích với mọi người xung quanh: “Xin lỗi mọi người, ngày hôm
nay tôi đến đây là để làm người mẫu. Trước hết mọi người hãy chuẩn bị cho cuộc thi trước đi, đợi lát nữa có thời gian, tôi sẽ chụp ảnh chung và kí tên cho từng người”.
Thời Ngôn Mặc không chỉ dùng tiếng Anh mà còn nói lại bằng tiếng Ngọc Hạ. Toàn bộ người dự thi hậu trường đều kích động không thôi, nhưng đồng thời họ cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Rõ ràng là một vua màn ảnh cực kỳ nổi tiếng, vậy mà lại đồng ý tới đây làm người mẫu cho thí sinh giống như bọn họ sao?
Ngay khi mọi người đang thắc mắc là người nào trong số hai mươi thí sinh có khả năng mới được vị vua màn ảnh này thì câu trả lời đã được tiết lộ.
Vốn dĩ Phó Uyển Hân đang xử lý vấn đề quần áo bị tuột chỉ cho người mẫu nữ, bỗng nhiên nhìn thấy Thời Ngọc Diệp dẫn một người đàn ông đẹp trai không ai bì nổi bước tới gần. Cô ấy lập tức sững sờ, kim khâu trên tay rơi xuống mặt đất từ lúc nào cũng không biết.
“Để em giới thiệu với hai người. Đây là Thời Ngôn Mặc, là anh họ của chị. Người này là Phó Uyển Hân, là bạn của em.”
Thời Ngôn Mặc mỉm cười rất thân thiện, cúi đầu nhìn về phía quả bí lùn chỉ cao một mét sáu Phó Uyển Hân: “Ồ, chào em”
“Chị Thời Thời Thời… Chị chị chị… Chị đừng nói cho em rằng vị này là vua màn ảnh Hollywood tiếng tăm lừng lẫy kia đấy chứ?”
“Đúng, là anh ấy đó. Xem ra có vẻ em đã biết anh ấy là ai rồi, vậy chị không cần giới thiệu thêm nữa. Lần trước em hỏi chị xem bên cạnh chị có người quen biết nào phù hợp để làm người mẫu cho em không, chị cảm thấy anh ấy rất thích hợp. Anh ấy có vóc dáng đẹp, giá trị nhan sắc cũng cao”
Phó Uyển Hân cảm thấy cái kéo trong tay mình sắp rơi xuống đất làm bạn với kim khâu rồi.
Cô ấy sợ tới mức vội vàng kéo Thời Ngọc Diệp sang một bên, nói: “Không phải, chị Thời, sao chị lại tìm đến một người tuyệt vời như vậy để làm người mẫu cho em chứ? Em em em… Em cảm thấy nếu anh ấy mặc tác phẩm của em lên người, nó sẽ trở thành thứ vũ nhục giá trị nhan sắc và dáng người của anh ấy mất!”
Sau khi nghe xong, Thời Ngọc Diệp còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
“Không tới mức vậy chứ? Chị cảm thấy tác phẩm của em rất tốt, bộ quần áo được thiết kế theo phong cách thời Việt cổ này của em cũng không tồi, chắc chắn khi mặc lên người anh ấy nhất định sẽ có thể khiến mọi người choáng ngợp.”
“Đừng tự ti về năng lực của mình như vậy, em có thể tiến vào trận chung kết đã chứng minh thực lực của em không hề yếu. Em nên có lòng tin hơn với bản thân. Chị đã tìm được người mẫu cho em, em tự xem những chuyện còn lại rồi xử lý đi”
Thời Ngọc Diệp căn dặn xong, lại đưa ra vài câu chỉ dẫn cho Thời Ngôn Mặc, sau đó lập tức rời đi. Dù sao cũng là một trong những giám khảo, cô không thích hợp ở lại chỗ này quá lâu.
Phó Uyển Hân bị bỏ lại vẫn đờ người đứng im như cũ.
“À ừm… Xin chào vua màn ảnh, tên em là Phó Uyển Hân.”
“Anh biết, em chớ khẩn trương, cũng đừng gọi anh bằng cái tên vua màn ảnh đầy khách sáo này. Nếu em là bạn của em gái Ngọc Diệp, vậy thì em cũng là bạn của anh. Em cứ gọi anh là Ngôn Mặc.”
Phó Uyển Hân lúng túng mỉm cười, ấp úng mãi vẫn không thể gọi thành lời.
Nếu như đám fan hâm mộ mà biết cô ấy gọi vua màn ảnh bằng cái tên thân mật như vậy, bọn họ nhất định sẽ nhổ trọc toàn bộ lông tóc trên người cô ấy.
Nghĩ tới đây, cô ấy lập tức sờ lên tóc của mình, sợ hãi đến mức không biết phải làm sao mới tốt.
Thời Ngôn Mặc nhìn thoáng qua cũng có thể thấy cô bé này đang vô cùng căng thẳng, hai tay không ngừng run rẩy, ánh mắt hoảng hốt không dám nhìn thẳng vào anh ta, đáng yêu tới nỗi khiến anh ta muốn bóp phần thịt trên mặt của cô bé.
“Chớ căng thẳng, cứ coi anh như một người mẫu bình thường là được, sân khấu ngày hôm nay là
sân nhà của em. Trước kia anh đã từng làm người mẫu nên rất chuyên nghiệp, sẽ không khiến em bị mất mặt đâu”.
Sau khi được Thời Ngôn Mặc an ủi, cảm xúc lo lắng của Phó Uyển Hận mới dịu đi một chút.
“Vấn đề là hiện tại em quên mất mình nên làm gì tiếp theo…”
“Thế hả, có phải trước tiên em nên đưa quần áo cho anh để anh đi thay không?”
“À, đúng đúng đúng!”
Lúc này Phó Uyển Hân mới lấy quần áo đưa cho Thời Ngôn Mặc cầm đến phòng thay quần áo, sau đó lại vội vàng hấp tấp đi xử lý chuyện vừa rồi chưa làm xong. Người mẫu nữ vẫn đang chờ cô ấy giải quyết vấn đề quần áo bị tuột chỉ.
Trong phòng chuẩn bị, tất cả người dự thi đều vô cùng hâm mộ Phó Uyển Hân.
Mặc dù bọn họ cũng là nhà thiết kế, trong lúc làm việc cũng đã nhìn thấy nhiều người nổi tiếng, nhưng hiện tại những người có đủ khả năng mới được người nổi tiếng hay người mẫu có tên tuổi mà tham gia cuộc thi này thì thường sẽ xuất hiện với vai trò ban giám khảo, còn lâu mới chấp nhận làm thủ sinh phải chuẩn bị cho cuộc thi ở hậu trường giống như bọn họ lúc này.
Mặc dù vị trí của Lý Mạn Như không cách xa lắm với chỗ của Phó Uyển Hân, nhưng cô ta vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình tương tác vừa rồi của bọn họ.
Lúc này cô ta đang tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng.
“Không ngờ rằng Thời Ngọc Diệp lại có thể tìm ra một người nổi tiếng như vậy để làm người mẫu cho Phó Uyển Hân. Vì muốn giúp Phó Uyển Hân giành chiến thắng trong cuộc thi mà không ngần ngại tìm anh họ đến hỗ trợ..”
Trên thế giới này, quả nhiên là phải dựa vào mạng lưới quan hệ để quyết định thắng bại.
Những nhà thiết kế bình thường như bọn họ chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân mình nếu muốn giành chiến thắng trong cuộc thi, ngay cả việc tìm kiếm người mẫu cũng chỉ có thể bắt đầu với những người bạn xung quanh mình. Nếu muốn trang phục do mình thiết kế thể hiện ra được sức hút lớn, vậy thì phải bỏ tiền ra mời người mẫu chuyên nghiệp.
Một người mẫu tốt có thể tăng thêm không ít điểm cho tác phẩm của mình.
Mà Thời Ngọc Diệp tìm Thời Ngôn Mặc đến giúp Phó Uyển Hân, không khác gì đang ra oai phủ đầu với tất cả các người mẫu có mặt tại đây!
“Hừ, có một anh trai ruột là William, còn có một anh họ là vua màn ảnh. Thời Ngọc Diệp này đúng là không phải người may mắn bình thường”
Lý Mạn Như không quan tâm Thời Ngọc Diệp có thật sự may mắn hay không, chỉ âm thầm đưa ra quyết định ở trong lòng. Đợi lát nữa nhất định phải tìm cơ hội vạch trần tất cả những hành động đã làm của Thời Ngọc Diệp với mọi người!