Quý Cẩm Tủ sửng sốt, quay đầu lạnh lùng trừng mắt với Eileen: “Cô có cần phải phản ứng lớn như vậy không?”
“Giám đốc Quý, tôi đảm bảo với cô luôn, cô ấy là người phụ nữ lúc trước bị cư dân mạng chửi bới vì đã cướp đi vị hôn phu của Tổ Cẩm Tú đó. Kết quả là sau này mọi người phát hiện hóa ra cô ấy mới là vợ cả của tổng giám đốc tập đoàn Phong thị, hơn nữa còn sinh ra sáu đứa con cùng trứng cho anh ta!”
Sau khi nghe được lời nói này của Eileen, Quý Cẩm Tú cũng nhớ lại vụ náo động gây xôn xao trên mạng xã hội cách đây một đoạn thời gian.
Mọi người thảo luận đến mức say sưa, vậy mà người trong cuộc thậm chí còn không có tài khoản Facebook. Bao nhiêu người xôn xao tìm kiếm thông tin của người này khắp nơi, không ngờ nhân vật chính lại là một ca sĩ nổi tiếng trên internet, “Nụ cười ngây ngô”!
Eileen hít một hơi thật sâu, nói: “Thảo nào tôi luôn có cảm giác như đã nhìn thấy cô ấy ở đầu đó, không ngờ rằng cô ấy lại có lại lịch lớn đến thế. Không chỉ có một người chồng có địa vị cao, ngay cả anh ruột của cô ấy cũng là một người có thể lực.”
Nhớ lại lúc vừa nãy Thời Ngọc Diệp đã nói rằng con trai cô ấy là một ngôi sao nhí trong ngành giải trí, mặc dù vẫn chưa điều tra ra đứa trẻ ấy là ai nhưng cả hai người đều không nghi ngờ chút nào về điều đó.
Với người có gia thế hùng mạnh, mạng lưới quan hệ lớn, tài hoa đầy mình, giá trị nhan sắc cao giống như cô, việc trở thành nghệ sĩ được nhiều người biết đến là điều đơn giản dễ như trở bàn tay, nhưng mà cô không muốn vậy.
Xem ra có vẻ như người ta thật sự hoàn toàn không hề hứng thú với ngành giải trí này chút nào!
Quý Cẩm Tú nhận ra rằng hai người bọn họ vừa biết được một sự thật rất quan trọng, khuôn mặt cô ta lập tức trở nên nghiêm túc.
“Chỉ có hai chúng ta biết chuyện này thôi, cô tuyệt đối đừng nói với mọi người. Cô ấy không phải là người mà chúng ta có thể gây hấn, cho nên nhất định phải giữ bí mật”
Eileen gật đầu, cúi đầu yên lặng xóa bỏ dòng trạng thái mà cô ta vừa mới đánh chữ xong để đăng lên Facebook
Thật sự rất vui khi được tận mắt chứng kiến vẻ rực rỡ của nữ thần, nhưng lại chỉ có thể lặng lẽ giấu kín cho bản thân, khó chịu quá đi mất.
Tập đoàn Phong thị.
Đối mặt với chuyến thăm đột ngột của Vinh Sở Lâm, Phong Thần Nam không hề cảm thấy bất ngờ, ngay cả sắc mặt cũng chẳng có bất kỳ thay đổi nào. Anh tiếp tục đọc văn kiện trên tay, phát ra giọng nói trầm thấp.
“Cậu không cần phải đích thân đến hẳn công ty để nói lời cảm ơn với tôi vì việc này, chỉ cần giao cho tôi dự án phát triển khu nghỉ dưỡng đang được lên kế hoạch trong tay cậu là được rồi”
“Có thể, tôi sẽ chia cho cậu hai khu nghỉ dưỡng.”
Động tác tay của Phong Thần Nam dừng một lát, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, trong ánh mắt hiện lên vẻ hơi kinh ngạc.
“Có việc cần nhờ tôi sao?”
“Ừm”.
Quả nhiên.
Đã làm bạn với Vinh Sở Lâm nhiều năm, đương nhiên Phong Thần Nam biết rõ ràng tính cách của anh ta. Chỉ là một lời cảm ơn mà thôi, không đến mức phải hào phóng nhường cho người khác dự án
phát triển do công ty thực hiện, dù sao đây cũng là số tiền lớn.
Phong Thần Nam không khỏi hoài nghi trong lòng. Vinh Sở Lâm hào phóng nhường dự án như vậy, có phải là bởi vì việc cần nhờ rất khó khăn hay không?
“Cậu nói điều kiện trước đi.”
Bên trong ánh mắt của Vinh Sở Lâm hiện lên vẻ mất tự nhiên, khóe miệng khẽ giật giật, nói: “Cậu đã làm gì để có thể theo đuổi được Thời Ngọc Diệp?”
“Cậu nói lúc trước hay là hiện tại?”
“Cái nào cũng được.”
Phong Thần Nam đặt bút trên tay xuống bàn, dựa lưng lên ghế, hơi ngả người ra phía sau, ánh mắt nhìn về phía Vinh Sở Lâm có sự tìm tòi nghiên cứu cùng nghiền ngẫm.
“Cậu muốn nhờ tôi dạy mấy phương pháp để theo đuổi Mẫn Tuyết Nguyệt, đúng không?”
Vinh Sở Lâm quay đầu chỗ khác, không lên tiếng, nhưng biểu hiện mất tự nhiên này đã nói lên câu trả lời.
Không hiểu sao Phong Thần Nam lại cảm thấy vui vẻ cực kỳ.
“Không ngờ rằng cậu cũng có ngày hôm nay”
“Rốt cuộc cậu có dạy không?” Vinh Sở Lâm không kiên nhẫn nói.
Phong Thần Nam mím môi cười thầm một hồi lâu mới ép bản thân ngừng cười nữa, nghiêm túc nói: “Nói thật, loại chuyện này thường diễn ra tự nhiên như nước chảy, tôi không biết nên dạy cậu cái gì hết”
Vinh Sở Lâm biểu thị không hài lòng đối với lời nói này của anh.
“Cậu cứ nói phương pháp của cậu trước đi.”
“Đầu tiên cậu cần phải khiển Mẫn Tuyết Nguyệt sinh cho cậu sáu đứa con cùng trứng đã.”
“Tiếp đó cậu phải đến nhà cô ấy, ở cùng một chỗ với cô ấy”
Vinh Sở Lâm đột nhiên có cảm giác chuyến đi này của anh ta là uổng công.
Người đàn ông này đang dạy cho anh ta ý tưởng quái quỷ gì vậy?
Kể từ khi xảy ra chuyện không vui trong bữa tiệc đính hôn trọng đại ngày hôm đó, không chỉ mình nhà họ Mẫn mà ngay cả nhà họ Lục cũng thực hiện từng bước trả thù với sản nghiệp của nhà họ Vinh. Đừng nói đến việc có thể dọn sang nhà họ Mẫn, e rằng hiện tại anh ta vượt qua muôn vàn cửa ải khó khăn mới có thể tiếp cận được với Mẫn Tuyết Nguyệt.
“Cậu không có cách nào khác sao?”
Phong Thần Nam khoanh hai tay trước ngực, nhún vai, nói: “Có một cách, trở nên vừa đẹp trai vừa giàu có như tôi.”
Vinh Sở Lâm gần như muốn lật tung cái bàn lên, tức giận đến mức đứng dậy bỏ đi ngay lập tức.
“Đừng quên hai khu nghỉ dưỡng đấy”.
Phong Thần Nam ở phía sau bổ sung thêm một câu nhắc nhở, đổi lại anh nhận được một ngón giữa của đối phương xem như nghi thức chào tạm biệt giữa anh em.
Nhìn bóng lưng tức điên người đành phải rời đi của anh em nhà mình, Phong Thần Nam cảm thấy trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Thật ra không phải anh không nguyện ý giúp đỡ Vinh Sở Lâm theo đuổi Mẫn Tuyết Nguyệt, mà là hiện tại ngay cả chính anh còn chưa từng chủ động hôn được Thời Ngọc Diệp, cho nên anh không có phương pháp gì để có thể dạy cho Vinh Sở Lâm hết.
Bất kể là quá khứ khi còn bé, hay là lúc này, dường như Thời Ngọc Diệp luôn là người chủ động, còn anh từ đầu đến cuối đều rơi vào trạng thái bị động.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phong Thần Nam đột nhiên cảm thấy hẳn là mình nên tích cực hơn một chút mới được, vì vậy anh cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc điện thoại sang nước ngoài.
“Louis, lần trước tôi đã nhờ thiết kế một bộ trang sức, lúc nào mới có thể hoàn thành?”
Kể từ khi Thời Ngọc Diệp tỉnh dậy, Diên Mạnh Tùng luôn bận rộn nghiên cứu trong phòng thí nghiệm cùng với đoàn đội của anh ta, lúc này không dễ dàng gì mới có thời gian gặp mặt nói chuyện với Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam, bọn họ chọn một nhà hàng được thiết kế theo phong cách truyền thống của Việt Nam.
Khi Diên Mạnh Tùng đến buổi hẹn trong một chiếc váy dài kết hợp với một bộ tóc giả xoăn dài, Thời Ngọc Diệp đã phải sững sờ một lúc lâu mới nhận ra anh ta.
“Anh… Anh bị làm sao vậy?”
“Ừm, bình thường tôi đều ăn mặc như thế này.”
Diễn Mạnh Tùng bình thản thừa nhận, tựa hồ đã sớm quen với việc người khác lộ ra phản ứng khiếp sợ khi nhìn thấy anh ta ăn mặc như thế này.
Không thể không nói, Diễn Mạnh Tùng mặc quần áo của phái nữ trông rất hợp. Với khuôn mặt thanh tú cũng những cử chỉ ưu nhã, chỉ cần không mở miệng nói chuyện thì sẽ không một ai nhận ra anh ta là đàn ông, trong không khác gì một người phụ nữ xinh đẹp có khí chất.
Thời Ngọc Diệp khiếp sợ đến mức nói không ra lời, quay đầu nhìn Phong Thần Nam lại thấy anh chẳng hề có chút kinh ngạc nào, cô càng thêm khó hiểu.
“Chẳng lẽ anh đã thấy anh ta mặc đồ như thế này rồi sao?”
Anh gật đầu nói: “Anh ta nói ngoại trừ đến phòng nghiên cứu, những lúc đi ra ngoài anh ta nhất định phải ăn mặc như thế này để phòng ngừa bị người khác theo dõi!
Trở thành chuyên gia tẩy não được mọi người kính ngưỡng nhất thế giới, đương nhiên sẽ có rất nhiều người đang ngấp nghé năng lực của anh ta, thậm chí còn có vài người ghen ghét đố kỵ tới nỗi đó mắt, cho nên mỗi lần đi ra ngoài đều vô cùng nguy hiểm.
Giả dạng thành phụ nữ là biện pháp hữu dụng nhất đối với anh ta trong tình trạng hiện nay, đương nhiên không loại trừ khả năng trong lòng anh ta có đam mê này. Dù sao chỉ cần có thể thoát khỏi tai mắt của người khác, có thể ra ngoài một cách an toàn, mục đích của anh ta đã thành công rồi.
“Tuy rằng có vẻ rất đột ngột, nhưng dần dần sẽ quen thôi.” Phong Thần Nam thản nhiên bổ sung một câu.
Thời Ngọc Diệp cảm thấy phản ứng thái quá của mình có vẻ rất bất lịch sự, nhanh chóng nói lời xin lỗi với Diễn Mạnh Tùng.
“Tôi xin lỗi, Mạnh Tùng, phản ứng vừa nãy của tôi quá bất lịch sự, hy vọng anh chớ để ý”
“Không thành vấn đề, tôi đã quen rồi, ngạc nhiên mới là phản ứng nên có của người bình thường” Diễn Mạnh Tùng Ngữ nói với giọng điệu thoải mái và tự nhiên: “Chúng ta gọi đồ ăn lên thôi, chuyện chính thì cứ chờ đến khi cơm nước xong hãy trò chuyện tiếp”
Tất cả mọi người đều không phản đối.
Lần này bọn họ cố ý chọn một nhà hàng được thiết kế theo phong cách truyền thống của Việt Nam ở bên ngoài vùng ngoại thành. Nơi này nằm ở lưng chừng núi, tín hiệu không tốt lắm, bình thường chỉ đón khách quen, thậm chí còn chuẩn bị sẵn phòng riêng cho những vị khách đó, hoàn cảnh xung quanh rất an toàn.
Mặc dù như thế nhưng Diễn Mạnh Tùng vẫn bảo người của mình tiến vào phòng, dùng dụng cụ dò xét bốn phía để kiểm tra như cũ. Chờ đến sau khi bọn họ xác nhận hoàn toàn không có khả năng bị nghe lén, Diễn Mạnh Tùng mới mở miệng nói về vấn đề chính.
“Lần trước tôi phải người về gia tộc để điều tra, quả thật đã tìm ra một người khả nghi. Tôi hoài nghi chính anh ta đã ra tay tẩy não cô”.
Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới quay đầu hỏi anh ta:
“Người kia có thù oán gì với tôi không sao? Những ngày này, tôi đã nghĩ mãi nhưng vẫn không nghĩ ra rất cuộc tôi có khúc mắc lớn như thế với ai.”
Từ khi cô còn bé đã ra tay tẩy não cô, sau đó luôn dõi theo cuộc sống của cô, đồng thời còn từng bước hướng dẫn cô bước vào khuôn khổ của mình. Hành động như vậy, thực sự có thể khiến cho người ta không rét mà run.
“Theo tôi thấy, không phải anh ta có khúc mắc với cô đâu, rất có thể là có khúc mắc với ba mẹ hoặc người thân của cô. Còn cô thì có khả năng cao chỉ là một đứa trẻ bị dính vạ lây thôi.”