Cô vẫn cố gắng giữ một chút lý trí cuối cùng của mình mà nhìn anh nói: "Dừng lại...Nếu anh dám tiếp tục, tôi sẽ...giết anh."
Tuy mạnh miệng nhưng gương mặt A Mẫn đã đỏ ửng cả lên, hơi thở cũng dồn dập hơn.
Tay của Long Ngạo Thiên bắt đầu tăng tốc theo nhịp điệu, cứ liên tục ra vào khiến A Mẫn chỉ biết nằm chịu đựng mà không thể phản kháng gì nữa.
Dường như thuốc đã làm cho A Mẫn đi đến giới hạn, cô vương tay lên bấu chặt vào vai Long Ngạo Thiên.
Anh cười nhẹ sau đó dừng lại ngón tay đang di chuyển.
Long Ngạo Thiên cắn nhẹ tai của A Mẫn sau đó thì thầm: "Vậy thì em cứ làm đi!"
A Mẫn đẩy Long Ngạo Thiên ra, nhưng sức lực của cô dường như đã bị anh cướp mất rồi.
Anh lấy ngón tay đang khuấy đảo bên trong hoa huyệt ra và cười khẽ nhìn A Mẫn: "Em không chịu được nữa rồi ư?"
"Anh...Bỉ ổi! Tôi hận...anh!"
A Mẫn khó chịu, cả cơ thể như bị kiến cắn.
Thấy A Mẫn khó chịu như vậy Long Ngạo Thiên cũng không đành lòng.
Anh cúi sát người xuống sau đó di chuyển tiếu huynh đệ của mình ở trước hoa huyệt của cô.
Anh nhẹ nhàng tiến vào bên trong, phá vỡ lớp phòng vệ cuối cùng khiến A Mẫn nhăn mặt đau đớn, cô rên lên khe khẽ: "Ưm...ư...' A Mẫn biết mình bị Long Ngạo Thiên làm gì, cô rất đau.
Nhưng đau nhất không phải là thể xác, mà là trái tim cô bị anh làm cho tan nát.
Long Ngạo Thiên cứ như vậy cùng A Mẫn trầm luân suốt cả đêm.
A Mẫn không nhớ được đã cùng anh trải qua ân ái bao nhiêu lần, nhưng cô vẫn có thể biết được sự dịu dàng anh đối với cô.
Sau khi đã thỏa mãn thì Long Ngạo Thiên cũng dừng lại, anh nằm ôm A Mẫn vào lòng thì thầm: "Đây là cách duy nhất ràng buộc em lại bên cạnh tôi.Vậy nên sau này em có ghét hay hận tôi, tôi cũng không trách em."
Cuối cùng Long Ngạo Thiên ôm A Mẫn thiếp đi, anh chỉ muốn cô là của anh mãi mãi.
Nhưng anh lại quên đem tờ giấy ly hôn cất đi.
Vốn anh chỉ muốn lấy đơn ly hôn ra để A Mẫn nói sự thật, nhưng không ngờ đó chính là sai lầm của anh.
Đến tờ mờ sáng thì A Mẫn giật mình tỉnh lại, toàn thân đều ê ẩm đau nhức.
Hạ thân có chút nhói đau khiến A Mẫn biết rằng mình bị thất thân rồi.
Nhìn sang bên cạnh Long Ngạo Thiên thì thấy anh đang ngủ say.
Ngay lúc này nếu A Mẫn ra tay thì anh chắc chắn sẽ chết, nhưng cô không làm thể.
Tuy hận anh, nhưng tình yêu dành cho anh lại nhiều hơn cả hận.
Vốn dĩ cô muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, nhưng giờ thì không cần nữa rồi.
A Mẫn là người gửi toàn bộ danh sách những kẻ nội gián của Hắc Long Ưng cho Tuấn Kỳ và Bắc Phong.
Nhưng nào có ai biết chuyện này, bởi vì cô âm thầm làm chuyện này cho anh.
A Mẫn nhẹ nhàng bước xuống giường thu dọn đồ đạc, cô muốn lấy hộp gỗ nhưng vì ở quá cao nên cô không lấy tới.
Cô vào nhà tắm lau mình sau đó thay một bộ đồ kín đáo.
Khi bước ra ngoài thì cũng chưa đến giờ bay, trên bàn lại có một tờ giấy khiến A Mẫn †ò mò.
Cô cầm tờ giấy lên xem, đó là đơn ly hôn của Long Ngạo Thiên quên cất đi.
A Mẫn cười nhạt, nghĩ rằng Long Ngạo Thiên muốn dứt khoát nên không suy nghĩ mà ký tên vào.
Cô bước xuống giường nhìn Ngạo Thiên thì thâm: "Sau này chân trời góc bế sẽ không còn em nữa.
Hy vọng chúng ta sẽ là những người xa lạ giống như mười năm qua."
Cô hôn nhẹ môi anh một cái sau đó kéo hành lý nhẹ nhàng rời đi với tờ đơn ly hôn đã được ký đặt trên bàn.
Trước khi đi cô cũng tháo luôn chiếc vòng lúc nhỏ anh tặng cô.
Khi đi đến cửa thì A Mẫn nhìn Ngạo Thiên lần cuối cười buồn: "Tạm biệt!"
Cánh cửa đóng lại, cũng như đóng hẳn cho mối tình mười năm qua A Mẫn hy vọng.
Kết quả cuối cùng không như cô mong đợi.
Hóa ra thời gian mười năm lại khiến con thay đổi nhiều đến vậy.
Có lẽ cô đã sai rồi, ngay từ đầu khi biết anh là người đó cô không nên im lặng.
Hoặc ít nhất là cô nên rời đi nhanh chóng, kéo dài đến hiện tại người tốn thương chỉ mỗi mình cô.
A Mẫn đi thẳng đến sân bay sau đó tìm kiếm chuyến bay của mình.
Sự cố lúc này bắt đầu diễn ra, cũng không rõ là vô tình hay cố ý.
"Xin lỗi! Cô không sao chứ?"
A Mẫn ngước mặt lên nhìn người vừa đụng trúng mình, là một chàng trai rất đẹp, có vẻ là con lai.
Cô lắc đầu sau đó đi thẳng mà không trả lời lại câu hỏi của chàng trai kia.
Chàng trai kia thấy sắc mặt A Mẫn không được tốt liền đi theo hỏi thăm: "Cô có sao không? Tôi thấy hình như sắc mặt cô không được tốt lắm"
"Không sao! Đừng đi theo tôi nữa, bằng không đừng trách tôi"
A Mẫn lườm chàng trai kia một cái sau đó đi thẳng.
Nhưng chàng trai kia vẫn lẽo đếo đi theo A Mẫn khiến cô làm lơ luôn.
Lúc này máy bay cũng sắp cất cánh, A Mẫn kéo hành lý vào bên trong để chuẩn bị.
Từ lúc vào sân bay đến khi lên máy bay, khi ngôi trên máy bay, khi máy bay hạ cánh thì chàng trai kia vẫn bám theo A Mẫn dai như đỉa.
A Mẫn quá mệt mỏi để đuổi đi, cũng chẳng muốn nói chuyện hay quan tâm tới nữa.
Cô cứ chợp mắt như thế cho đến khi máy bay hạ cánh.
Lúc chợp mắt A Mẫn chống tay đỡ đầu mình để không ngã qua hướng khác.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nghiêng người qua phía chàng trai kia đánh một giấc ngon lành.
Vì Minh An và Tuyết Nhi có chút quen biết nên đã đặt vé hạng thương gia cho A Mẫn.
Vậy nên khoang A của cô khá ít người.
Chàng trai kia nhìn A Mẫn ngủ mà chỉ cười không nói gì.
Những nhân viên trên chuyến bay khi thấy chàng trai kia thì có vẻ dè chừng.
Sau nhiều tiếng kéo dài thì máy bay cũng hạ cánh, nhưng không ai dám lại gần đánh thức A Mẫn.
Chàng trai kia cúi người định hôn má A Mẫn một cái thì cô giật mình ngồi dậy.
Điêu này vô tình khiến cô và chàng trai kia đụng đầu nhau.
A Mẫn nhíu mày nhìn chàng trai kia: "Sao anh cứ ám tôi thế hả?"
"Tôi chỉ định gọi cô dậy mà thôi!"
Chàng trai kia nhìn A Mẫn nói, tay vẫn còn ôm đầu.
Cô rời khỏi ghế sau đó lấy hành lý rời đi mà không nói gì với chàng trai kia nữa.
Chàng trai kia lại vội vàng chạy theo A Mẫn sau đó chắn ngang trước mặt cô hỏi: "Cô có thể cho tôi biết tên được không?"
"Trước khi hỏi tên người khác thì anh phải nói tên mình, đó là phép lịch sự cơ bản.
Anh hiểu không?"
A Mẫn nhíu mày có chút khó chịu.
Bám theo cô từ nước Z đến nước S là vì trùng hợp hay cố ý cô không dám chắc, nhưng cô nghĩ người này có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!