Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mãn Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương

Kỷ Lương có hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt ngạc nhiên của hắn cũng rất nhẹ, nếu không phải người thân quen thì không tài nào nhìn ra nổi biến hóa trên mặt hắn: "Ừ."

Thiên Đông kinh ngạc: "Ngũ công chúa? Họ định đối phó Ngũ công chúa ư?"

Kỷ Lương nhìn gã một cái: "Ngũ công chúa?"

Thiên Đông nhiệt tình đáp: "Kỷ tiên sinh có điều không biết, hai tháng này ngài không ở, lại có thêm một vị công chúa nhìn trúng điện hạ nhà ta!"

Kỷ Lương: "?"

Tống Kinh Lan: "?"

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi Lộc vẫn còn ngủ, lờ mờ nghe tiếng Vân Du đang quét tước sân vườn: "Ngoài cửa sao lại có nhiều đá thế nhỉ?"

Thanh Yên đáp: "Chắc là chuột đấy thôi? Nè, em đừng dùng tay, cẩn thận kẻo bẩn, mau mau quét đi."

Lâm Phi Lộc nằm trong ổ chăn, trở mình một cái.

Tới buổi chiều, phường gấm đưa đến rất nhiều quần áo mùa đông mới, đều là những món lúc trước Lâm Niệm Tri yêu cầu sửa. Quần áo này ban đầu vốn làm cho Trưởng công chúa, chất liệu vải, màu sắc và hình thức hoa văn đều là cao cấp nhất, bây giờ sửa cỡ nhỏ cho Ngũ công chúa trông vẫn rất hoàn mỹ.

Miếng da cáo tuyết mà Lâm Niệm Tri tặng cho cô cũng được làm thành áo choàng, đưa tới một thể.

Áo choàng dùng chất liệu màu đỏ thắm, thêu mấy nhành hoa mai, lông cáo tuyết thuần khiết không một chút pha tạp, vừa trắng vừa mềm mại được dùng làm cổ áo và vành nón, vừa đẹp lại giữ ấm.

Tiêu Lam vừa nhìn đã thích vô cùng, vội bảo Lâm Phi Lộc mặc thử. Nước da cô trắng muốt, diện đồ đỏ càng thêm phần đẹp mắt, mặc áo khoác đỏ bước trong gió tuyết khiến cảnh tuyết đầy trời đều biến thành làm nền.

Vân Du không kìm nổi mà khen: "Tiểu công chúa trông xinh đẹp quá, hay là tiệc toàn năm mặc áo này luôn?"

Tiêu Lam mới đầu còn cười, nghe vậy nụ cười nhạt hẳn, nhẹ giọng nói: "Không nên gây chú ý quá nhiều."

Vân Du kinh sợ, đáp: "Nương nương nói phải ạ."

Trang phục cho tiệc toàn năm của mình và Lâm Phi Lộc, Tiêu Lam đều chọn đồ giản dị hết sức có thể, màu chủ đạo là xanh lam, trắng, vừa không thiếu vẻ tao nhã lịch sự cũng không bị nổi bật quá đà. Trang sức châu báu được Nhàn phi ban tặng nàng chẳng dùng mấy, quá nửa đều bị Lâm Phi Lộc cầm đi.

Tiêu Lam cũng không dò hỏi Lâm Phi Lộc cần những thứ đó để làm gì, hiện giờ con gái nghiễm nhiên đã là người tâm phúc của nàng.

Tiệc toàn năm là yến tiệc của phi tần hậu cung, Hoàng hậu lễ Phật, mỗi năm chỉ tổ chức yến tiệc như vậy có một lần, đương nhiên sẽ tổ chức cực kỳ long trọng. Bên cạnh tiết mục hiến nghệ của các phi tần còn chuẩn bị cả pháo hoa, không xét đến hình dáng và màu sắc, có thể bắn được lên trời đã là rất tài rồi.

Lâm Niệm Tri thích mấy thứ này vô cùng, mặt mày hớn hở kể chuyện, Lâm Phi Lộc thì hết lời phụ họa: "Lợi hại quá! Thật muốn được ngắm xem!"

Lâm Niệm Tri kiêu ngạo như thể pháo hoa là do nàng chế tạo ra: "Đợi tàn tiệc, tất cả mọi người sẽ đến vườn Thiên Tinh ngắm pháo hoa, tới lúc đó muội cứ theo ta, chúng ta đứng chỗ tốt nhất!"

Lâm Phi Lộc gật đầu lia lịa.

Chẳng mấy mà đến tiệc toàn năm, là ngày cuối cùng của năm nay.

Các phi tần được mời đúng hẹn tới dự, Lâm Phi Lộc nắm tay Tiêu Lam, chậm rãi bước vào yến điện, trên mặt cô là dáng vẻ hiếu kỳ và thích thú của bé gái tầm tuổi này.

Vị trí của các cung dựa theo phân vị để sắp xếp, Tiêu Lam hầu như thuộc hàng thấp nhất trong số phi tần được mời, dù sao ở dưới nàng cũng chỉ có một thục nữ. Hai năm gần đây Lâm Đế quan tâm việc nước, không tuyển thêm mỹ nhân, cho nên cũng không có người mới nào được sủng ái. Về phần những người trước kia từng được yêu thích thì đều đã thăng vị, thấp nhất cũng thuộc hàng tài tử.

Cho nên bàn tiệc của Tiêu Lam ở ngay gần cửa ra vào, yến điện lại rộng, chia ra hai bên trái phải, phía trên cùng là hoàng đế và hoàng hậu. Thị lực của Lâm Phi Lộc khá tốt, nhưng ngồi vào chỗ rồi, giương mắt lên cũng không nhìn nổi ai với ai.

Chớ nói là nhìn lên trên nữa, đến cả chỗ của các vị hàng phi cô còn nhìn không rõ.

Cô vốn định quan sát kỹ phong tư của hai vị quý phi và hoàng đế trâu bò (1) cơ, cuối cùng lại chẳng nhìn nổi.

Dõi mắt trông lên, biển người mênh mông chỉ thấy toàn những mái đầu cài đầy trang sức, hoa tươi.

Ngàn hoa đua nở cũng chỉ đến thế mà thôi.

Sao Hoàng đế lại có thể có nhiều người phụ nữ đến thế được nhỉ? Mà ấy mới chỉ là những người được sủng ái, có ngủ được hết nổi không ta?

Ba tiếng chuông vang lên, tiệc toàn năm chính thức bắt đầu. Nhìn không thấy người đã đành, hoàng đế và hoàng hậu nói gì ở trên, Lâm Phi Lộc cũng không nghe nổi. Vị trí gần cửa gió to, thổi vù vù, hoàng đế hoàng hậu dù gì vẫn phải chú trọng phong thái, không thể nào gào rống lên được.

Tiêu Lam cũng là lần đầu tham dự loại quốc yến với quy mô này, nhưng lại không có vẻ khẩn trương mấy. Người ta đứng thì nàng đứng, người ta kính rượu thì nàng kính rượu, hành lễ xong thì ngồi xuống, im lặng cúi đầu ăn cơm, gắp thức ăn cho Lâm Phi Lộc.

Phi tần bên cạnh đều biết nàng không được sủng ái, chỉ là dựa thế Nhàn phi mới có tư cách vào điện nên cũng không chủ động bắt chuyện. Họ chỉ tò mò Ngũ công chúa bên người nàng ta, kín đáo mà đánh giá.

Hai mẹ con đều ăn vận mộc mạc nhưng vẫn không che nổi dáng vẻ xinh đẹp trời ban. Nhất là vị Ngũ công chúa này, mới chỉ năm tuổi, mặt mũi thì tinh xảo đáng yêu, nếu bệ hạ nhìn thấy, e rằng sẽ rất yêu thích.

Không.

Mấy phi tần ghen tị trong lòng lại phủ định ngay lập tức: nhìn thấy cô bé thì bệ hạ sẽ nhớ đến thằng ngốc kia, ấy là một cái gai trong mắt bệ hạ, nếu không, chỉ tính riêng mỹ mạo của Tiêu Lam, làm gì mà khổ sở đến mức này.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hâm mộ của các phi tần cũng tắt ngấm, họ nhàm chán quay đi.

Rất nhanh, có vũ nữ vào điện hiến nghệ, đồ ăn thức uống nối nhau dâng lên, tiếng chuyện trò không dứt.

Các hoàng tử và công chúa đều ngồi bên mẫu phi của mình. Lâm Phi Lộc nhìn không rõ chỗ đám Lâm Cảnh Uyên ngồi, nhưng lại có thể trông thấy Tĩnh tần và Lâm Hi ở vị trí hàng tần. Lúc cô nhìn qua thì cũng đúng dịp Lâm Hi đang trông lại, cách một phòng đầy bóng người rực rỡ, thật ra cô cũng không nhìn rõ nổi vẻ mặt con nhỏ.

Nhưng Lâm Phi Lộc vẫn cảm nhận được sự độc địa trong ánh mắt của nhỏ.

Cô nghiêng đầu nở một nụ cười, nâng chén trà lên, từ xa kính Lâm Hi một cái.

Vũ nữ biểu diễn xong là đến màn hiến nghệ của phi tần, đánh đàn khiêu vũ đủ cả. Lâm Phi Lộc cảm thấy như đang nhìn một buổi tiệc giao thừa, tiếc là chỉ có mỹ nữ, không có soái ca.

Cô đột nhiên có hơi nhớ nhung mấy cậu "con trai" (2) mình từng đu.

Lúc tiệc tàn cũng là khi trời đã tối sầm, tới lúc ngắm pháo hoa. Lâm Đế rời tiệc đầu tiên, dường như ngài bận rộn việc nước, giơ chén rượu nói mấy câu mới rời đi, Lâm Phi Lộc thấy na ná như lãnh đạo đọc diễn văn vậy.

Ngài vừa đi, tiệc tối mới nãy còn đang rầm rộ bỗng bớt náo nhiệt hẳn, dù sao hoàng đế cũng đi mất rồi, tỏ vẻ cho ai ngắm chứ? Hoàng hậu thấy thế bèn đứng dậy nói: "Đi nào, cùng bản cung đi ngắm pháo hoa. Ngắm pháo hoa giữa trời tuyết cũng xem như là một chuyện thi vị."

Vườn Thiên Tinh để ngắm pháo hoa cách yến điện một đoạn, nhưng lối đi đã được cung nhân chăng đèn sẵn, vừa sáng sủa vừa dễ nhìn, có thể tính là một cảnh đẹp.

Nghe vậy, thị vệ vẫn đang cúi đầu cạnh đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn ả một cái. Gã ta vừa ngẩng đầu, mọi người mới thấy rõ mặt gã: không hề hung ác dữ tợn như trong tưởng tượng, trái lại có vẻ tuấn tú. Trên mặt thị vệ lộ vẻ phức tạp, chỉ nhìn Tĩnh tần một cái rồi lại cúi đầu.

Là kẻ gian mà lại có biểu hiện thế này ư?

Lòng người ở đây đồng thời trồi lên hoài nghi, Tĩnh tần vẫn tiếp tục khóc lóc dập đầu: "Xin Hoàng hậu nương nương phân xử giúp thần thiếp."

Hoàng hậu im lặng không nói, việc này thật quá làm người ta kinh ngạc. Trong lòng Tĩnh tần cũng biết, dù hôm nay họ tin lời của ả, từ rày về sau ả cũng sẽ không sống yên nổi trong hậu cung nữa, Lâm Đế càng sẽ không lại sủng ái ả.

Chiêu này thật thâm độc, vốn là... chiêu ả dùng để đối phó Tiêu Lam!

Ả xoay người nhìn thị vệ đứng cạnh, ánh mắt oán độc vô cùng, "Là ngươi! Tên súc sinh hèn hạ nhà ngươi cố tình hãm hại ta!

Giờ phút này ả mới hiểu được, mưu kế mình bày ra đã bị đối phương gậy ông đập lưng ông.

Thị vệ vốn nên ở trong rừng trúc lại xuất hiện ở rừng hoa, Tiêu Lam bị ả sai người lừa đi thì chẳng thấy bóng dáng, ngược lại chính ả phải tự mình trình diễn màn kịch do mình dàn dựng ra.

Sao có thể?!

Sao có thể như vậy được?!

Là ai, là kẻ nào phá được kế của ả?

Lòng Tĩnh tần chợt loạn cào cào, vừa khóc mắng vừa đấm đá thị vệ bên người, còn gã chỉ trầm mặc, cúi đầu không nói gì.

Đột nhiên, khóe mắt Tĩnh tần bắt được một dáng người nho nhỏ đứng trong đám người.

Dưới ánh đèn hoa thấp thoáng, tiểu cô nương vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu, dường như cảm nhận được ánh mắt của ả, cô bé ngước mắt nhìn qua.

Nở một nụ cười cực nhẹ.

Chú thích:

(1) ngưu bức: trâu bò, rất ghê gớm, lợi hại.

(2) Ở đây ý chỉ idol.

(3) cô mẫu: Người cô/chị hoặc em gái của cha.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!