Chán, thì bỏ nhà đi club và cuộc gọi lúc 10 giờ khuya vẫn khiến Lý Gia Ân tất bật chạy tới với cô bạn thân Thập Thất.
Dù trước đó có vận hành hết tốc độ, nhưng khi gặp mặt thì Thập Thất vẫn đã uống khá nhiều rượu.
"Lại bị anh "chồng hờ" kia chọc giận hay sao, mà nửa đêm còn tới đây chuốc say bản thân vậy?"
"Lý Gia Ân, cậu đừng có mở miệng ra là nhắc tới cái tên khó ưa đó được không? Mình đang tức muốn nổ phổi đây này." Thập Thất mở miệng, là phả ra cả làn hơi nồng nặc mùi rượu, khiến đối phương phải cau mày.
"Rồi rồi, không nhắc thì không nhắc. Nhưng cậu định ngồi đây tới bao giờ?"
"Bao giờ cũng được, miễn là đừng có về nhà gặp mặt cái tên chết bầm kia." Cô dứt khoát đưa ra quyết định.
Lý Gia Ân nghe xong, chỉ biết thở dài, rồi đỡ trán suy nghĩ, xong mới nói:
"Club cũng phải đóng cửa, cậu không chịu về Mặc gia, vậy lát nữa về nhà mẹ ruột à? Đừng nói mình không nhắc nhở trước, cậu mà về đó lúc đêm hôm khuya khoắt, còn trong bộ dạng say xỉn thế này, chắc chắn sáng mai sẽ bị mẹ cậu tẩn cho một trận thê thảm."
"Tại anh ta bắt nạt, nên mình mới bỏ nhà đi chứ. Chẳng lẽ ba mẹ lại đi bênh vực người ngoài, hắt hủi con gái?" Thập Thất ấm ức kể lể.
"Nhưng anh ta bắt nạt cậu thế nào mới được? Ít ra cũng phải có cái lý do để giải thích đàng hoàng." Lý Gia Ân hỏi xong, chỉ thấy sắc mặt đối phương liền xụ xuống.
Im lặng một chút, Thập Thất mới nói:
"Giai Khang cần vốn khởi nghiệp, vạn bất đắc dĩ mình mới hỏi vay Mặc Phi. Nhưng anh ta ngang ngược, không chịu lấy lãi suất bằng tiền mà bắt mình phải làm theo mọi yêu cầu anh ta muốn. Trong lúc nóng giận, mình có mắng vài câu, vậy là anh ta thẹn quá hóa giận, lao tới cưỡng hôn mình. Đã vậy, chiếm tiện nghi xong còn nói, tại mình nghĩ oan chứ anh ta nào có thèm muốn cơ thể của mình, đáng giận hơn còn so sánh mình không bằng người yêu cũ. Nếu là cậu, cậu có tức không?" Càng nói, Thập Thất càng bộc lộ rõ sự ấm ức mà mình đã trải qua.
Nhưng khi nghe xong, sắc mặt Lý Gia Ân lại lạnh xuống vài phần. Trong ánh mắt, có vừa thương vừa trách cô bạn thân trước mặt.
"Mình hiểu rồi. Khoan hãy nói đến vấn đề của Mặc Phi, mình muốn biết tại sao Điền Giai Khang lại nói chuyện tiền bạc với cậu? Thế có khác gì đang vòi vĩnh tiền của bạn gái đâu. Đã không lo được cho người yêu, hèn nhát để bạn gái mình kết hôn tạm thời với người khác đã đành, đằng này còn gọi điện về hỏi tiền. Chả hiểu liêm sỉ hắn ta để ở đâu nữa."
Thấy bạn thân tỏ thái độ với bạn trai của mình, Thập Thất liền bật chế độ bênh vực.
"Anh ấy không đòi hỏi, mà chỉ vay tạm thôi, đợi tới khi nào công ty làm ăn ổn định sẽ trả cho mình. Sao mấy hôm nay, mỗi lần nhắc tợ Giai Khang là cậu hằng học vậy? Anh ấy đắc tội với cậu hả?"
"Mình với hắn chả liên quan gì tới nhau hết. Chẳng qua, thấy bất bình thay cho cậu thôi."
"Ngược lại là mình không thấy thiệt thòi chỗ nào, để đáng phải bất mãn hết." Thập Thất kiên quyết bảo vệ người yêu.
Lý Gia Ân cũng bị nói đến cạn lời.
"Cậu bị tình yêu làm mờ mắt rồi, nên mình không xen vào nữa. Nhưng nhất định sẽ có lúc cậu hối hận."
Với cái cách nói chuyện lấp lửng của Lý Gia Ân, khiến Thập Thất dần mất hết kiên nhẫn.
"Rốt cuộc cậu muốn nói gì cứ nói thẳng ra cho mình biết, đừng úp mở nữa, bực chết đi được."
"Đợi cậu tự nhận ra sẽ đáng tin hơn là lời mình nói. Việc quan trọng bây giờ, là cậu không được uống nữa, mau theo mình về nhà." Lý Gia Ân miệng nói, tay giành lấy ly rượu của Thập Thất.
"Về nhà nào? Nói trước nha, mình thà chết cũng không về gặp cái tên họ Mặc đáng ghét đó đâu."
Đúng lúc cô dõng dạc tuyên bố xong, Lý Gia Ân cũng tình cờ nhìn thấy người đàn ông ấy xuất hiện, nên liền vẫy tay chào đón, rồi nói:
"Khỏi cần về, ở đây cũng gặp nữa."
Bắt được tín hiệu từ Lý Gia Ân, Mặc Phi liền nhanh chân đi tới. Mà lúc này, Thập Thất cũng tinh ý nhận ra bản thân có khả năng đã bị bạn thân bán đứng.
"Lý Gia Ân, cậu quen anh ta hả?"
"Ừm! Anh ấy là bạn của anh hai mình, nên có gặp vài lần rồi." Cô nàng đáp trả tỉnh bơ.
"Vậy cũng là cậu gọi điện cho anh ta tới đây?" Thập Thất vô cùng sửng sốt.
Lúc đó, Lý Gia Ân đã lắc đầu phủ nhận.
"Do không có số điện thoại, nên mình nhờ anh hai gọi dùm. Dù sao cậu cũng say rồi, một mình mình không thể đưa cậu về được." Cô gái tỏ ra ngây thơ vô số tội.
Một pha hành động đi sâu vào lồng đất, khiến Thập Thất không kịp trở tay. Lúc này, Mặc Phi cũng đã đi tới.
"Cảm ơn hai anh em đã báo tin cho anh." Vừa gặp, anh đã cười nói với Lý Gia Ân.
Trong khi đó, "tảng băng" Thập Thất đã bốc khói lạnh nghi ngút và trực tiếp cầm túi xách, quay lưng bỏ đi.
"Em chỉ giúp anh lần này thôi đó, về sau đừng để em biết anh còn bắt nạt cậu ấy. Nếu không, em nhất định không tha cho anh."
"Trừ khi bạn em bớt đanh đá lại." Mặc Phi hơi cười, nhưng ánh mắt rất kiên định.
Nói xong, cũng nhanh chóng đuổi theo cô "vợ hờ" của mình. Không biết tiếp theo anh sẽ dỗ dành, anh cả hai lại đôi co không hồi kết...
Nhưng khi Lý Gia Ân nhìn theo bóng dáng người đàn ông ấy, trên môi cô lại xuất hiện nụ cười từ sự tin tưởng.
Hy vọng, thời gian hai năm sẽ đủ để hình thành một tình yêu...