Ông bà Thập vẫn đang rầu lo về chuyện hôn nhân của con gái, thì chợt bất ngờ khi nhìn thấy Thập Thất đang hớt hải chạy từ trên lầu đi xuống.
“Chuyện gì vậy Thất Thất? Sao lại vội vã như thế, đi chậm thôi.” Bà Thập hốt hoảng lên tiếng.
Ông Thập cũng sốt ruột đứng lên.
“Con phải về Mặc gia, về tìm chồng con.” Cô trả lời qua loa, rồi lại bước vội ra ngoài.
Lúc này Lý Gia Ân đã xuống tới, nên lập tức giải thích với hai ông bà, rằng: “Cậu ấy nhận ra mình đã hiểu lầm anh Mặc Phi, nên cuống cuồng muốn chạy về như vậy đó ạ. Hai bác đừng lo, con sẽ đưa Thất Thất tới Mặc gia bình an vô sự. Ân Ân xin phép!”
Nói xong, cô nàng cũng nhanh chóng đuổi theo cô bạn báo của mình. Để lại hai ông bà già ngơ ngác nhìn theo.
“Hiểu lầm sao? Vậy chẳng lẽ Mặc Phi nó bị oan?” Bà Thập nghi vấn tự hỏi.
“Nếu thật sự chỉ là hiểu lầm, e là lại lớn chuyện thêm rồi.” Ông Thập cũng bất giác cất lời.
“Ý ông là sao? Nếu là hiểu lầm, tụi nhỏ giảng hòa rồi thì có gì đâu mà lớn chuyện?”
Đối với câu hỏi của vợ mình, ông Thập chợt trưng ra dáng vẻ áy náy. Ngồi xuống sofa, rồi mới nói:
“Tôi đã gọi điện cho anh sui để nói hết mọi chuyện, còn tức giận trách mắng Mặc Phi một trận. Bây giờ, chắc họ cũng về tới nhà rồi.”
“Thế thì khổ thân con rể thật rồi đấy.” Bà Thập chốt hạ vấn đề bằng gương mặt bất lực.
Giờ phải xem, người đàn ông ấy có vượt qua kiếp nạn thứ tám hai khi lấy vợ này hay không?
…----------------…
Mặc gia…
“Quỳ xuống cho mẹ.”
Sau âm giọng đầy quyền lực của bà Mặc, là hình ảnh một người đàn ông không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mỗi vợ và mẹ, mang tên Mặc Phi đang quỳ trước bàn thờ tổ tiên.
“Mẹ à, con bị oan thật mà…” Anh ta mếu máo, giải thích từ nãy giờ đã sắp khản cả giọng mà vẫn chưa được tin tưởng.
Mẹ anh cũng giống như vợ anh vậy, hai người phụ nữ cố chấp y như nhau. Thà tin vào tầm nhìn từ một phía, chứ không chịu tin người thân yêu của mình.
Hiện tại, không chỉ bị bắt quỳ mà trên tay bà Mặc còn cầm sẵn roi mây, phen này Thập Thất không về kịp là đời anh coi như tàn tạ.
“Tại sao vậy Phi? Con học đâu cái thói trăng hoa, bay bướm đó chứ? Mẹ dạy con làm người đàng hoàng, thanh liêm chính trực, sao bây giờ sinh ra bản chất tệ bạc thế này hả? Vợ đang mang thai, lại lén lút dan díu với người yêu cũ, con chán sống rồi đúng không?”
Chát…
Lời vừa dứt, là roi mây cũng giáng thẳng xuống lưng người đàn ông. Tuy vô cùng đau rát, nhưng anh chỉ cắn răng chịu đựng chứ không hề kêu rên nửa lời.
“Con nói rồi, con không hề qua lại với Chung Lệ Kì. Là cô ta tâm cơ, muốn chia rẽ vợ chồng con. Nếu mẹ không tin, con cũng đành chịu.” Mặc Phi thẳng thắn khẳng định lại lần nữa.
Mà bấy giờ, bà Mặc cũng đã có đôi phần dao động.
“Được, coi như mẹ tạm tin con! Nhưng vợ con thì sao đây? Con bé bỏ về nhà mẹ ruột rồi, con làm sao để mang con dâu với cháu nội về đây cho mẹ?”
“Mẹ yên tâm đi, lát nữa cô ấy sẽ tự động trở về.”
“Tự động trở về?” Bà Mặc cười trào phúng, hiển nhiên không hề tin vào lời con trai mình nói.
“Bị vợ bỏ đến ngáo rồi à? Con là nguyên nhân khởi nguồn xung đột, lý nào lại có chuyện người chịu ủy khuất như Thất Thất tự giác tìm về chứ?”
“Mẹ không cần biết con dùng cách gì, lập tức mang con dâu về cho mẹ. Nếu không, nhà họ Mặc này cũng không thể chứa chấp cái loại tệ bạc như con đâu.”
Cơn phẫn nộ của bà Mặc đã được giảm xuống và yêu cầu bà đưa ra cũng không hề có gì quá đáng. Nếu như lát nữa Thập Thất tự trở về, thì xem như Mặc Phi có khả năng bị oan thật. Còn không, đêm nay đến sofa còn không có để ngủ.
Bà đặt roi gia pháp về chỗ cũ, Mặc Phi được đứng dậy. Sau đó, cả hai cùng rời khỏi phòng thờ và chuyển xuống phòng khách.
Vừa đi, người đàn ông vừa khấn, mong sao xuống tới nơi là Thập Thất xuất hiện. Gần mười ngày nay bị hành hạ tơi bời từ tinh thần lẫn thể xác, anh đã quá mệt mỏi rồi.
Có lẽ, sau bao gian khổ, oan ức thì ông trời cũng chịu thương xót mà mang vợ trở về trả cho anh.
Lúc này, Thập Thất đã về tới. Hai người nhìn nhau trong muôn vàn nhung nhớ, xúc động đến lệ hoen mắt ướt.
“Vợ, em về rồi!”
Thập Thất được người đàn ông của mình ôm chầm lấy. Giây phút đó, màng lệ mỏng trên đôi mi cũng được phóng thích mà rơi xuống.
“Cảm ơn em đã chịu trở về với anh! Em tha thứ cho anh rồi, đúng không vợ?”
“Là tại em không chịu tin tưởng anh, nên mới để mọi chuyện đi quá xa như này. Em xin lỗi!”
Cả hai nhìn nhau, mắt ai cũng đỏ. Cuối cùng, lại không kiềm được cảm xúc, mà bất chấp đông người vẫn hôn nhau thắm thiết.
Bấy giờ, bà Mặc cũng ngộ ra vấn đề, đồng thời cảm thấy chạnh lòng vì đòn roi trước đó đã dành cho anh.
Nhưng chắc chắn người đàn ông ấy sẽ không chấp nhặt, bởi vì vợ về là quên hết tất cả nhanh thôi. Và anh càng mừng hơn, khi chính thức kết thúc chuỗi ngày khổ cực, xa vợ xa con.