“Em nghe nói, vì đưa em vào bệnh viện mà vợ anh giận dỗi, khiến tâm trạng anh cả tuần nay không vui. Em xin lỗi!”
Đang yên đang lành, từ laptop lại vang lên giọng nói khá quen thuộc, dường như là của Chung Lệ Kì, khiến Thập Thất nhanh chóng bị thu hút.
“Điều gì khiến cô tự nhận bản thân là bạn gái của tôi vậy?”
Đến lượt nhận ra giọng nói của Mặc Phi, Thập Thất càng vểnh tai chăm chú lắng nghe. Vì cô biết, đây chính là đoạn hội thoại giữa người đàn ông của mình và cô gái đó.
“Thật ra em không cố ý nói vậy đâu, tại lúc đó tình huống cấp bách quá, ba mẹ em lại không có ở trong nước, nên vạn bất đắc dĩ mới nói với bác sĩ anh là bạn trai em. Không ngờ, chỉ như vậy mà vợ anh cũng giận dỗi…”
"Nếu đổi lại tôi là cô ấy, thì người nằm trong bệnh viện đã sớm bị tẩn một trận rồi đấy. Tại vì, tôi yêu nhiều nên ghen cũng nhiều, vợ tôi cũng tương tự như thế, nhưng ngặt nỗi cô ấy lại hiền từ hơn tôi.
Cô cố tình hay bất đắc dĩ, tôi không quan tâm. Quan trọng, là tôi không muốn dính líu tới người cũ. Hy vọng, đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa chúng ta."
“Em vẫn còn yêu anh, chúng ta quay lại được không?”
“Chung Lệ Kì! Cô phải nhớ cho kỹ rằng, đã là cũ, thì mãi mãi không thể thế chỗ người mới. Còn nếu như ăn không được nên muốn phá cho hôi, thì ngại quá, cô chưa đủ trình.”
Giây phút câu nói cuối cùng kết thúc, khép lại đoạn ghi âm, thì Thập Thất đã ngồi dậy và gương mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc laptop đang được Lý Gia Ân thao tác, mở ra một đoạn video với nội dung là hình ảnh Chung Lệ Kì tự chủ động ôm Mặc Phi vào đêm đó, thậm chí còn có cảnh sau khi cô rời đi, anh đã trút giận lên người cô ta.
Tai nghe mắt thấy, không sót một từ. Những thứ đó, đang khiến sắc mặt người phụ nữ bàng hoàng, còn Lý Gia Ân lại vô thức mỉm cười.
Nụ cười ấy, tượng trưng cho sự tin tưởng mà cô dành cho Mặc Phi là hoàn toàn đúng, quyết định giúp anh, lại càng đúng đắn hơn.
Tất cả đã đủ chứng minh, Mặc Phi hoàn toàn trong sạch.
“Ân Ân, cậu lấy đâu ra những thứ này vậy?” Thập Thất nhíu mày, thái độ quan tâm rõ ràng nên mới dò hỏi.
“Cái này là chồng cậu đưa, do hiếu kỳ nên mình mở ra xem thử, ai ngờ…”
Thấy cô lắng đọng, tâm tư có vẻ dao động, Lý Gia Ân liền khéo léo lựa lời nói tiếp:
“Thế hóa ra là anh ấy bị oan thật rồi. Không ngờ cái con tình cũ kia tâm cơ thật, đây rõ ràng là ăn không được nên phá cho hôi mà. Cũng may, may là Mặc Phi đủ tỉnh táo, chứ nếu gặp mấy tên đàn ông dễ thay lòng đổi dạ chắc đã sớm bị mấy lời chia rẽ của ả ta thao túng rồi.”
Vừa nói, cô nàng vừa cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên mặt Thập Thất. Thật lòng mà nói, cô vẫn sợ tâm lý bạn mình bị kích động, vì phụ nữ mang thai rất chi là bất thường.
“Không ngờ, bị đối xử ghẻ lạnh, mà anh ấy vẫn một mực bảo vệ thanh danh cho vợ mình. Cái gì mà vợ tôi nhân từ chứ? Anh ta chính là đang nói thiếu một vế rồi, đầy đủ phải là, nhân từ với thiên hạ chỉ gay gắt với mỗi mình anh.”
“Thật đáng thương cho kiếp đàn ông bọt bèo…”
Sau mấy lời châm thêm dầu vào lửa của Lý Gia Ân, thì cô đã thành công lấy được nước mắt của Thập Thất.
Những giọt nước mắt áy náy đang tuôn rơi mất tự chủ, dọa cô nàng một phen hốt hoảng mà vội vàng đi tới, rối rít dỗ dành.
“Thất Thất, mình xin lỗi! Mình không cố ý trách cậu đâu, xin cậu đừng có khóc nữa mà.”
Càng dỗ, cô khóc càng to.
“Thôi mà thôi mà, mình xin lỗi…”
Lý Gia Ân lúc này đã rối hết cả lên, hết xin lỗi rồi lại vuốt lưng, ra sức xoa dịu tâm trạng cô gái. Chỉ nghĩ tới cảnh tượng đối phương khóc thêm chừng năm phút nữa, chắc cô phải chạy đi cầu cứu mất thôi.
Nhưng may sao, Thập Thất đã ngừng khóc ngay sau đó và nhìn qua cô, rồi ngậm ngùi hỏi:
“Ân Ân, chồng mình đâu rồi?”
Nhận được câu hỏi, mà cô nàng vẫn chưa khỏi hoang mang, chỉ biết trả lời theo quán tính.
“Chồng cậu chắc là đang ở nhà, tại anh ấy bị bệnh mà. Nghe nói, không ai chăm sóc hết.”
“Bệnh hả? Sao tự nhiên lại bệnh?” Thập Thất bắt đầu sốt sắng lo âu.
“Chắc tại lao tâm lao lực suốt mấy hôm liền, nên sức khỏe kiệt quệ.”
Đã diễn thì phải diễn cho tới, thế là Thập Thất lại òa khóc nức nở khi nghe bạn mình nói xong. Lần thứ hai dọa trái tim Lý Gia Ân nhảy vọt lên cổ họng.
“Tất cả cũng tại mình không chịu tin anh ấy, nên mới thành ra cớ sự như này. Ân Ân, bây giờ mình phải làm sao đây? Cậu giúp mình đi.”
“Ờ ờ, thôi được rồi. Để mình đưa cậu về Mặc gia gặp anh ấy nha.”
“Đúng rồi, mình phải nhanh chóng về nhà. Cậu đưa mình đi nhanh đi.”
Nếu không tận mắt chứng kiến, sẽ không ai tin trước mặt Lý Gia Ân là một Thập Thất đanh đá, kiên cường đang bị con đ* tình yêu làm cho xáo trộn tâm hồn.
Đòi ly hôn, đùng đùng bỏ đi là cô. Bây giờ, nằng nặc đòi trở về cũng là cô. Cuối cùng, chỉ có Lý Gia Ân là người chịu khổ.
“Thất Thất à, đi chậm thôi.”