“Em vẫn không chịu tin anh sao?”
Đáp lại câu hỏi trầm thấp của người đàn ông, là sự im lặng đến hời hợt của người phụ nữ. Thập Thất chính là như vậy, một khi giận dỗi sẽ không muốn nói chuyện, không muốn lắng nghe, cô thích dùng cách chiến tranh lạnh để tra tấn tinh thần đối phương. Nhưng đó lại là điều Mặc Phi ghét nhất.
Anh không thích chuyện gì cũng im lặng cho qua, như vậy vấn đề gốc rễ sẽ không được giải quyết rõ ràng, lỡ lần sau bùng nổ cãi vã sẽ kéo theo chuyện cũ. Nhiều lần dồn lại, thì mâu thuẫn càng nhiều.
“Phải làm sao, em mới chịu tin anh? Đó chỉ là hiểu lầm, anh cũng vì xuất phát từ lòng tốt, mới để xảy ra cớ sự như thế. Nếu một lúc nào đó không may, em cũng gặp tai nạn bất ngờ như vậy, rồi người ta bỏ mặc em, thì em nghĩ sao?”
“Là bạn gái mà, đương nhiên phải lo lắng, quan tâm thôi. Còn cảm nhận của người ở nhà, đâu quan trọng.” Cô lạnh nhạt cất lời.
Khi đó, giọt lệ hoen bờ mi đã vô thức lăn dài. Cái cảm giác nghẹn ngào nơi cổ họng, khiến cô thực sự chán ghét, mà không biết phải làm sao.
“Anh nói rồi, đó chỉ là hiểu lầm. Nếu thật lòng lo lắng, sao anh không ở lại đó chờ cô ta được chuyển xuống phòng bệnh, mà còn chạy về với em làm gì? Rốt cuộc anh phải làm sao thì em mới chịu tin đây?” Mặc Phi bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Anh cảm thấy bực dọc, khi bản thân bị oan nhưng không được tin tưởng. Vừa bất lực, vừa ấm ức, hai cái dồn lại khiến anh như phát điên.
Sau đó, cô không còn trả lời hay tranh biện thắng thua với anh nữa. Thay vào đó là tiếng thút thít vì đang khóc, nước mắt tuôn ra mỗi lúc một nhiều, bờ vai khẽ run rẩy bởi những tiếng nấc ngậm ngùi.
Biết cô khóc, Mặc Phi liền khẩn trương thay đổi sắc mặt, lập tức ngồi xuống trước mặt vợ mình, rồi nhỏ nhẹ dỗ dành.
“Anh xin lỗi! Vợ đừng khóc, anh thương mà.”
“Anh tránh ra, đi mà quan tâm cô bạn gái kia của anh kìa, mặc kệ tôi.” Thập Thất gạt mạnh tay anh ra, vừa khóc vừa nói.
Chưa bao giờ, người đàn ông ấy cảm thấy bất lực như lúc này. Càng rối tung rối mù trong đầu, vì không biết phải làm sao mới dừng được cuộc chiến căng thẳng đang diễn ra.
“Thập Thất, đây là lần cuối cùng anh nói về vấn đề này. Anh không hề làm chuyện gì có lỗi với em hết, em tin hay không thì anh cũng hết cách. Còn nếu, sự xuất hiện của anh làm em không vui, vậy anh sẽ tạm tránh mặt đến khi nào em tự bình tĩnh lại.”
Nhu không chịu, thì anh dùng cương.
Nói xong, Mặc Phi liền đứng dậy và ra khỏi phòng.
Lần này, không ai nhường ai nữa. Chính thức khơi màu chiến tranh lạnh.
Thấy anh đi, Thập Thất liền ngồi dậy, giương đôi mắt đầy ủy khuất nhìn theo bóng lưng trang nghiêm ấy, rồi lại mếu máo như đứa trẻ lên ba.
“Mặc Phi, tôi ghét anh.”
…----------------…
Không biết, đêm vừa qua đã trải qua như thế nào. Nhưng sáng mai khi thức giấc, Thập Thất đã nhìn thấy bản thân mình đang nằm trên giường, còn Mặc Phi thì không thấy bóng dáng đâu.
Như vậy, là anh đã quyết tâm làm mặt lạnh thật.
Tuy hơi chạnh lòng, nhưng Thập Thất vẫn bình thản mà sống. Vệ sinh cá nhân xong, cô đi xuống nhà ăn sáng.
Đến giờ, vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để nói chuyện mang thai với ba mẹ chồng. Huống hồ, cô và anh còn đang giận nhau, nên càng không muốn nói tới.
“Thiếu phu nhân, đây là sữa và bữa sáng của thiếu gia chuẩn bị riêng cho cô.”
Thập Thất vừa ngồi vào bàn ăn, người làm đã mang điểm tâm đến đặt trước mặt. Cô nhìn món ăn yêu thích của mình và biết được do người đàn ông ấy đích thân chuẩn bị, thì trong lòng dường như có chút dao động.
“Anh ấy đi làm rồi hả dì?”
“Thiếu gia cũng vừa đi thôi à, mà trước khi đi cậu ấy còn dặn, nếu ông bà chủ có hỏi, thì bảo rằng công ty có việc quan trọng, nên thiếu gia phải tới sớm.”
Giận thì giận, chứ vẫn âm thầm lo nghĩ trước sau hết mọi thứ cho cô. Tấm lòng của anh, đã thành công khiến cô gái phải suy nghĩ lại.
…----------------…
Tập đoàn T&T…
Reng reng reng…
Chuông nghỉ trưa vừa reo, hầu hết mọi nhân viên đều vươn vai, thả lỏng sau bốn tiếng tập trung làm việc.
Thập Thất cũng không ngoại lệ.
“Trưởng phòng, em đi ăn với tụi chị không? Có nhà hàng mới mở gần đây, nghe nói ngon lắm.”
Nhận được lời mời từ cấp dưới của mình, Thập Thất đang định vui vẻ đồng ý, thì chợt có giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.
“Thiếu phu nhân! Cơm trưa của thiếu gia chuẩn bị đây ạ.”
Xuôi theo chiều hướng của giọng nói ấy, mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa. Lúc ai nấy đều hoang mang, không biết vị “thiếu phu nhân” kia là ai, thì Thập Thất đã đi tới chỗ nữ người làm của Mặc gia.
“Tiểu Hoan, sao em biết chị ở đây mà tới vậy?”
“Dạ, thiếu gia đưa em tới, rồi bảo em mang cơm trưa lên cho chị. Cơm này, do chính tay thiếu gia nấu đấy ạ!” Tiểu Hoan vui vẻ trả lời, rồi dúi túi thức ăn vào tay cô.
“Thiếu phu nhân dùng ngay đi cho nóng, em xin phép về trước, kẻo thiếu gia chờ tin lâu.”
Nói xong, cô gái liền nhanh chân rời đi.
Thập Thất nhìn xuống túi thức ăn, rồi lại nhanh chóng đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới đường, quả nhiên nhận ra chiếc ô tô quen thuộc của anh chồng đang đỗ bên dưới.
Anh khéo biết chơi chiêu lạt mềm buộc chặt như này, thì làm sao cô giữ vững lòng mình đây?