Hơn chín giờ tối, Mặc Phi vẫn phải loay hoay trong bệnh viện, vì tình trạng sức khỏe của Chung Lệ Kì còn chưa được xác định cụ thể như nào.
Sợ Thập Thất ở nhà trông ngóng, anh đã soạn tin gửi về: “Đối tác bất ngờ không khỏe, anh phải đưa vào bệnh viện, chắc sẽ về hơi muộn một chút. Vợ ngủ trước đi, đừng chờ anh nha! Yêu em!”
Đúng lúc anh gửi xong tin nhắn, bác sĩ cũng đã quay trở ra sau khi chuẩn đoán xong cho Chung Lệ Kì. Nhìn anh, ông ấy ôn tồn thông báo:
“Bạn gái cậu bị viêm ruột thừa cấp tính, hiện tại cần nhanh chóng phẫu thuật. Bây giờ, mời cậu theo tôi ký giấy cam kết trước khi tiến hành.”
Bạn gái gì cơ? Mặc Phi nghe xong mà hai tai muốn lùng bùng. Nếu để vợ anh nghe được câu này, thì coi như xác định phong ba bão táp phủ đời trai.
“Tôi không phải bạn trai, cũng không phải người thân của cô ấy, nên e là không thể ký giấy được. Có thể chờ người nhà của cô ấy vào, rồi ký được không?”
“Nhưng cô ấy nói ngoài người bạn trai là cậu, thì không còn ai là người thân ở đây hết, nên bảo tôi ra kêu cậu ký giấy. Vả lại, nếu không nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, khiến vùng ruột thừa đang viêm bị vỡ sẽ rất nguy hiểm.”
Chung Lệ Kì căn bản muốn đặt Mặc Phi vào thế đã rồi, nên mới nói những lời đó với bác sĩ. Giờ thì hay cho anh rồi, Chu Thái An được về nhà lo cho mẹ già không ai chăm sóc, còn anh phải ở đây chịu trận, trong khi chưa biết đêm nay sẽ ngủ ở đâu.
Nếu quay lưng bỏ về, có khác gì thấy chết không cứu. Hết cách, dù muốn dù không, thì Mặc Phi vẫn phải ở lại làm theo sắp xếp của bác sĩ.
“Thôi được rồi, để tôi ký.”
[…]
Nhờ có chữ ký của Mặc Phi, mà Chung Lệ Kì được phẫu thuật kịp thời. Khi ca phẫu thuật kết thúc là mười giờ khuya, cô ấy hiện được chuyển xuống phòng hồi sức, nhưng chưa thể vào thăm. Chính vấn đề nan giải đó đang khiến người đàn ông rối hết cả lòng.
Về hay ở? Chắc chắn anh phải về, vì vợ anh mới quan trọng. Mặc khác, lại không thể liên lạc được với người nhà của Chung Lệ Kì, nên đành phải để lại số điện thoại của mình cho nữ y tá trực trong phòng hồi sức. Sau khi căn dặn có thể gọi lúc cần, thì anh mới yên tâm ra về.
Lúc đến nhà, vừa vặn gần mười một giờ khuya. Lật điện thoại ra xem lại dòng tin chỉ vỏn vẹn một từ “Dạ!” của Thập Thất hồi đáp trước đó, người đàn ông bất giác thở dài.
Thái độ này, không cần hỏi cũng biết là cô đã giận. Thế nên, anh phải lấy tâm lý trước khi mở cửa đi vào phòng.
Cửa mở, anh rón rén đi vào trong không gian mờ tối. Trong tầm mắt, thấp thoáng xuất hiện bóng dáng người vợ quyền lực đang nằm thanh tĩnh trên giường, hình như đã ngủ…
Âm thầm quan sát một chút, lúc anh vừa thở phào nhẹ nhõm vì cho rằng cô đã ngủ, thì giọng nói trầm thấp đầy uy quyền vang lên:
“Đối tác của anh sao rồi?”
Sống lưng nam nhi chợt cứng đờ. Nhận ra bản thân đang bị yếu tâm lý, nên Mặc Phi lập tức tỏ ra bình thản, tự nhiên trả lời:
“Vừa phẫu thuật xong, thì anh chạy về đây với em. Chắc là ổn rồi. Mà sao giờ này em còn thức vậy? Anh có nhắn tin bảo đừng chờ rồi.”
Thập Thất không vội truy cứu vấn đề, mà đợi tới khi ngồi dậy ngay ngắn, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông, rồi mới nói:
“Em đâu có chờ, tại tự dưng giật mình thức giấc thôi à.”
“Vậy em nằm xuống ngủ tiếp đi, anh tắm đã nha.” Nói xong, Mặc Phi liền bước về phía tủ quần áo.
“Đối tác đó của anh, là nam hay nữ?”
Phụ nữ, đặc biệt là những bà vợ luôn có giác quan thứ sáu. Hễ khi thấy chồng mình có một chút biểu hiện bất thường thôi, cũng sẽ dễ dàng nhận ra và hiển nhiên phải tra hỏi tới cùng.
Thập Thất không ngoại lệ. Câu hỏi cô vừa đưa ra, khiến người đàn ông của mình đang không ngừng suy nghĩ…
Anh biết, cô rất ghen. Nhưng thứ cô ghét nhất là lừa dối, vậy nên thành thật là yếu tố tất yếu để tránh khỏi những hiểu lầm không đáng có.
“Là nữ! Tụi anh bàn chuyện hợp đồng xong, thì cô ấy bất ngờ đau bụng dữ dội, nên anh và Chu Thái An giúp đưa vào bệnh viện. Sau đó, Trợ lý Chu xin phép về vì ở nhà còn mẹ già một mình, cô ấy lại không có người thân ở đây, vạn bất đắc dĩ lắm anh mới phải nán lại.”
“Thật không?” Thập Thất vẫn nghi hoặc dò xét.
“Nếu em không tin, ngày mai có thể hỏi Trợ lý Chu.” Mặc Phi tự tin trả lời, không làm chuyện xấu nên không thẹn với lòng.
“Hai người là một giuộc với nhau, hỏi cũng như không à. Mà coi như em tạm tin anh đó! Mau tắm đi, rồi ra ôm em ngủ.”
Thập Thất thay đổi thái độ. Mặc Phi thành công vượt ải, nên lập tức mỉm cười:
“Chờ anh năm phút.”
…----------------…
Reng reng reng…
Sáng sớm hôm sau, Thập Thất bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Mặc Phi trên tủ đầu giường gần bên.
Thấy anh đang ngủ, cô cũng không nỡ gọi dậy, nên đã thay anh trả lời cuộc gọi ấy.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền tới câu nói:
“A lô! Anh là Mặc Phi đúng không? Bạn gái anh được chuyển xuống phòng bệnh rồi nha!”