Một ngày mới lại bắt đầu, khi mặt trời lên đỉnh trời cao và đưa những ánh dương dịu dàng len vào ô cửa kính trong phòng ngủ của một đôi nam nữ.
Lúc bấy giờ, Thập Thất đã mơ hồ thức giấc. Cảm nhận đầu tiên, cơ thể vô cùng mệt mỏi, thắt lưng nhức nhối, hạ thân ê buốt, âm ỉ đau. Mi mắt thì nặng trĩu, đầu bù tóc rối, tâm trí trống rỗng.
Tóm lại, cô của sau đêm vừa qua đã cực kỳ thê thảm…
Nghĩ tới mà thấy tức, chỉ mỗi câu “tình một đêm” mà bị hành tới ba trận, anh ta thiếu điều muốn “nhai” luôn xương của cô, rồi mới chịu buông tha. Thân xác giờ đây, hoang tàn, xơ xác như cái cây chết khô.
Nói tới nói lui, vẫn phải công nhận một điều rằng, tinh lực lẫn sức khỏe của người đàn ông ấy quá tốt, cả thời gian từ lúc “súng” lên nòng đến xả “đạn” cũng rất lâu. “Nhờ” vậy, mà bây giờ cô mới khổ thế này đây.
Mải mê tự than thở với lòng, lúc này cô mới sựt nhận ra cơ thể mình vẫn đang bị trói buộc trong vòng tay ai đó…
Khỏi cần quay qua xác nhận, Thập Thất cũng đoán được người đó là ai. Mặc kệ luôn hiện trạng thân thể chưa có quần áo che chắn, cô thờ ơ lên tiếng:
“Hôm nay, bị sâu lười nhập à? Giờ này, còn nằm đây chiếm tiện nghi người khác nữa.”
“Chứ siêng năng dậy sớm quá, có người không biết trời cao đất dày là gì, rồi lại tung tăng chạy trốn.” Mặc Phi mắt nhắm, âm giọng trầm khàn đáp trả.
Nghe có vẻ như chất giọng của anh hôm nay, không được khỏe cho lắm thì phải…
Mà thôi, Thập Thất không quan tâm. Cô chỉ quan tâm mỗi việc, khi nào được xuống giường và đi làm?
“Còn gì ngại ngùng nữa đâu, mà phải trốn? Đợi tới hết hạn hợp đồng, kiêu ngạo rời đi vẫn không tốt hơn sao?” Cô dửng dưng trả lời.
Nói một vòng, vẫn dính vào cái đoạn hợp đồng cùng hai từ “rời đi” khiến người đàn ông lập tức chau mày, tỏ thái độ cáu kỉnh rõ ràng.
Lần này, Mặc Phi không nói cũng chẳng làm gì. Mà im lặng và rời khỏi cô gái, là điều anh đã làm ngay sau đó.
Sự lạnh nhạt này, khiến Thập Thất chợt thấy có chút hụt hẫng trong lòng.
Cô ôm chăn che thân, rồi ngồi dậy. Từ đó lẳng lặng quan sát người đàn ông từ phòng tắm trở ra, chuẩn bị một vài thứ và ra khỏi phòng. Suốt quá trình gần hai mươi phút, anh không hề đếm xỉa hay nói gì với cô, dù chỉ là một từ.
Thập Thất ngơ ngác, cô tự hỏi:
“Lần này, là chập mạch câm ư? Sao con người gì, mà nóng lạnh thất thường vậy trời?”
[…]
Không lâu sau, Thập Thất cũng có mặt tại phòng ăn. Tuy rằng dậy trễ, nhưng bà Mặc vẫn không hề tỏ thái độ bất mãn, hay mặt cau mày có.
Đang loay hoay vì không thấy Mặc Phi đâu, thì dì bếp đi tới chỗ cô, khẽ hỏi:
“Thiếu phu nhân! Tối qua thiếu gia có bảo tôi làm cho cô một phần mì rau củ, nhưng tôi làm xong mang lên phòng, thì thấy đèn đã tắt, nên không dám gõ cửa làm phiền. Thành ra, bát mì vẫn chưa được dùng. Giờ Thiếu phu nhân có muốn ăn nữa không, để tôi mang ra?”
Mì ư? Bấy giờ, Thập Thất mới nhớ ra lúc trước khi lên phòng, Mặc Phi có dặn người chuẩn bị nó cho cô thật. Nhưng lên tới phòng, thì “chiến tranh” cũng bùng nổ, nên làm gì còn thời gian ăn uống.
“Vậy dì mang ra đi.”
Cô vui vẻ trả lời, rồi nhìn qua bà Mặc, nhẹ nhàng hỏi:
“Anh Phi đâu rồi mẹ?”
“Nó lên công ty với ba con rồi! Mà này, tối qua hai đứa làm gì vậy? Sao sáng nay mẹ thấy sắc mặt tiểu Phi không được tốt, thằng bé còn bỏ bữa nữa. Hai đứa, có cãi nhau không đó?” Bà Mặc lo ngại nhìn con dâu, ôn nhu thăm hỏi.
Nghe vậy, Thập Thất cũng nhất thời bối rối.
“Dạ… Tối qua, tụi con có thức hơi khuya một chút…”
“Chắc là do vận động quá sức đây mà. Thôi để chút nữa mẹ nấu ít gà tiềm, rồi trưa mang lên công ty cho nó bồi bổ sức khỏe. Con ăn sáng đi.”
“Vâng!” Cô khẽ đáp, rồi bắt đầu dùng bữa.
…----------------…
Trưa hôm đó, bà Mặc đích thân mang đồ bổ đến tận phòng làm việc cho con trai cưng. Mặc Phi ở yên một chỗ, cũng được thưởng thức món ngon.
Trong khi, Thập Thất phải ra ngoài ăn trưa một mình. Đang tận hưởng những giây phút thanh tĩnh của riêng, thì Hạ Nguyên cùng Điền Giai Khang tình cờ lướt ngang qua và họ đã nhìn thấy hình ảnh cô ngồi ăn một mình.
Cơ hội tái ngộ tình cũ tốt như vậy, làm sao Điền Giai Khang có thể bỏ qua. Hắn kéo Hạ Nguyên đi tới, rồi cất lên giọng điệu đầy trào phúng.
“Ơ, là Thiếu phu nhân của Mặc gia đây mà. Mặc tổng đâu, sao bỏ vợ cưng của mình đi ăn một mình vậy chứ?”
Thập Thất nghe xong, không khỏi nhếch môi khinh bỉ. Thong thả nhấp tí trà, cô mới nói:
“Không khí đang trong lành, tự dưng xuất hiện ruồi muỗi cứ vo ve bên tai, làm mất cả hứng thư giãn à.”
Nói xong, cô liền cầm túi xách, rồi đứng dậy, ung dung quay người rời đi. Trực tiếp xem Điền Giai Khang như không tồn tại.
Thế nhưng, hắn không hề nổi giận. Thậm chí còn cười cợt nhả, rồi cao ngạo nói vọng theo.
“Chắc là kẻ thay thế, nên những lúc không cần đều bị gạt sang một bên đây mà.”
Bỏ ngoài tai những gì hắn nói, Thập Thất vẫn kiêu kỳ rời đi. Nhưng rất nhanh thôi, chính cô sẽ phải suy nghĩ lại những gì hắn vừa nói.
Tối nay, Mặc gia có khách…