“Biết ngay, thế nào cũng xảy ra chuyện đó mà.” Lý Gia Ân đáp trả tỉnh bơ.
“Này, ý cậu là sao hả? Cho rằng mình dễ giải đúng không?” Thập Thất khẩu khí bốc đồng, xen lẫn chút tủi thân.
Cô đã bị bạn trai yêu ba năm phản bội, một người bạn thân lừa dối, chỉ còn mỗi cô bạn tri kỷ Lý Gia Ân này làm điểm tựa. Nhưng nếu đến cô ấy cũng nghĩ xấu cho cô, thì còn gì đáng hận hơn nữa chứ.
“Nghĩ đi đâu vậy? Mình biết, do cậu say nên mới để xảy ra cớ sự như thế. Tại vì trước đó ở club, là mình đã thấy thái độ kì kì của cậu rồi, tới lúc nghe khen anh Mặc Phi đẹp trai xong, càng biết chắc có điềm. Không ngờ, về tới khách sạn thì gạo cũng chín thành cơm thật.” Lý Gia Ân thong thả giải thích.
Thập Thất nghe xong, không khỏi ngạc nhiên.
“Mình có khen anh ta đẹp trai thật luôn hả?”
“Đúng rồi! Khen liên tục mấy lần liền.” Cô nàng trả lời chắc nịch.
Giờ cô mới biết, đoạn đầu của vấn đề đã bị mình lãng quên. Chỉ mỗi đoạn ướt át phía sau, là như in như tạt trong đầu, khiến cô mỗi lần nghĩ tới, đều ngượng đỏ cả mặt.
“Vậy… Vậy sao lúc đó cậu không ngăn cản, hay là đưa mình về khách sạn chỗ cậu ở luôn đi. Tự dưng để anh ta đưa về làm gì không biết nữa.”
“Ơ, cậu nói hay quá ha? Trong khi người ta là chồng cậu, mình lấy quyền gì tranh giành. Không khéo còn bị nói là kì đà cản mũi.” Lý Gia Ân bất bình phân bua.
Ngay sau đó, cô nàng cũng thay đổi sắc mặt, thậm chí hạ giọng khi nói:
“Còn điều này nữa, rất có thể chuyện cậu đang ở đây đã bị lộ. Cho nên…”
“Ý cậu là, cho nên chỗ này hiện không còn an toàn nữa và mình phải rời đi ngay mới bảo đảm tính mạng?” Thập Thất không khỏi sửng sốt lẫn bàng hoàng.
Lý Gia Ân lập tức xua tay biện bạch:
“Không phải mình muốn đuổi cậu, cũng không phải cố tình để lộ thông tin, mà tại mình lỡ lời nói hớ với anh hai, chỉ sợ giờ này Mặc Phi cũng sắp tới nơi rồi…”
“Ân Ân, cậu đúng là nối giáo cho giặc mà. Mình thề, không bao giờ tin tưởng cậu thêm bất cứ một lần nào nữa.”
Đó là tiếng oán than kêu gào trong hờn trách và ngay sau đó cũng là hình ảnh cô nàng lật đật xách túi, xách áo khoác, hớt ha hớt hải chạy về phía cửa nhà.
Cạch…
Khoảnh khắc cửa nhà vừa mở, Thập Thất như bị điểm nhầm huyệt đứng, nét mặt bàng hoàng không thể nào hơn khi bắt gặp thân ảnh cao ráo, phong độ quá quen thuộc ngày nào.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, chậm một giây thôi cũng tránh không khỏi.
Mặc Phi đã đến và cách đối mặt trước mắt chỉ có thể là lập tức đóng sầm cửa lại, nhưng cô làm sao nhanh bằng tốc độ ngăn chặn của người đàn ông.
Chỉ thấy một bàn tay to khỏe của anh đập mạnh vào mặt cửa, vang lên âm thanh dọa đối phương giật mình và sau đó bóng dáng đầy quyền lực ấy bước vào, khiến người lùi bước phải là Thập Thất gan to bằng trời.
“Anh… Anh bình tĩnh, có gì từ từ nói. Đừng, đừng có làm bậy nha…” Chân cô bước lùi, mà đôi môi mấp máy, ngập ngừng mãi mới xong một câu.
Trong khi người đàn ông bước tới, trên môi lại trưng ra nụ cười đầy nguy hiểm, trực tiếp dồn đối phương va vào thành ghế sofa đến mức suýt nữa ngã ngửa vì mất đà. Cũng may, may có anh đưa tay kịp thời bắt lấy, sẵn dịp kéo luôn cô gái va vào người mình. Dùng tay siết lấy vòng eo thon thả, để hai thân thể chạm sát vào nhau, anh ta mới vừa lòng.
“Sao, định chạy đi đâu?”
“Em tưởng, chỉ với cái chân ngắn của em mà đủ khả năng trốn khỏi tôi, hửm?” Âm giọng người đàn ông trầm lạnh thấy rõ, cuối câu nói liền dùng ngón trỏ nâng cằm cô gái lên, mặt kề mặt.
“Trốn… Trốn gì chứ? Chẳng qua lâu ngày không ghé nhà Ân Ân chơi, nên hôm nay ghé qua thôi. Anh… Anh hành xử cho đàng hoàng nha.”
Thập Thất như con sâu không ngừng ngọ nguậy khi bị tóm. Cố gắng vùng vẫy, cuối cùng vẫn là bất lực bao trùm.
“Như này thì không đàng hoàng ư? À, ý em là như này mới đàng hoàng, đúng không?” Mặc Phi bá đạo, vừa nói vừa cúi mặt xuống, tới khi chạm môi đối phương và cố định năm giây, mới chịu buông ra.
Lý Gia Ân đứng đó chứng kiến tất cả, nhưng vẫn bị xem như không khí. Sau đó, đành lờ đi như không nhìn thấy gì.
Mãi tới lúc này, Thập Thất mới thành công đẩy người đàn ông ra xa. Mắt cô trừng trừng, hậm hực nhìn anh, tức tới mức run môi mà chỉ có thể ngập ngừng:
“Sao… Sao anh dám?”
“Chồng hôn vợ, có gì không dám? Hay em muốn cuồng nhiệt như đêm qua…” Mặc Phi nói chưa hết câu, đã bị Thập Thất đưa tay lên bịt miệng. Truyện Tiên Hiệp
“Anh im cho tôi nha! Còn dám hé môi thêm nửa chữ về chuyện đêm qua, là không yên với tôi đâu.” Cô trừng mắt, nghiêm giọng răn đe.
Riêng ai sẽ rén, nhưng Mặc Phi liệu có khả năng, khi cơn bất mãn trong lòng anh vẫn đang còn đó?
Anh cười một cái, rồi dứt khoát lấy tay đối phương ra khỏi miệng mình song nói:
“Muốn tôi nói ít một chút cũng được. Chỉ cần em ngoan ngoãn về nhà.”
Và sau đó, Thập Thất chỉ biết miễn cưỡng nặn ra nụ cười…