Hoàng hậu sợ hãi quỳ xuống, cầu xin hoàng thượng với vẻ mặt oan ức rồi đổ tội hết lên đầu Mạc Chi Dương, nói rằng tất cả chỉ là trò lừa gạt để hoàng thượng tin, mục đích là để hãm hại bà ta, chứ bà ta không hề có ý muốn làm hại đất nước này, không có ý định phản lại hoàng thượng.
Tất cả đều là Mạc Chi Dương tạo dựng lên để che mắt hoàng thượng mà thôi. Mạc Chi Dương thấy vậy liền lôi từ trong túi áo của mình ra rất nhiều những bức thư hoàng hậu gửi do đại tướng quân đưa cho, tiến đến đưa cho hoàng thượng.
Hoàng hậu nhận ra đó là những bức thư mình gửi liền hoàng sợ, tại sao đại tướng quân lại chưa đốt nó? Tại sao lại như vậy? Còn đại tướng quân đã lường trước điều này nên đã giữ lại tất cả phòng trường hợp bà ta có phản lại thì chí ít nó còn có tác dụng chứng minh, nhất là như những thời điểm bây giờ là rất thích hợp cho điều này.
Hoàng thượng cầm lấy và đọc kĩ từng bức một, đọc xong thì tức giận đạp mạnh lên người hoàng hậu khiến bà ta ngã xuống
- “Hoàng hậu! Ngươi được lắm! Hóa ra bấy lâu nay niềm tin của ta đặt sai chỗ. Ngươi cố tình cấu kết với nước địch để hãm hại đất nước. NGƯƠI ĐÂY LÀ MUỐN CHẾT PHẢI KHÔNG?!!”
- “Hoàng...Hoàng thượng, thần thiếp không có mà...Tất cả...Tất cả đều là giả cả...Xin ngài...Hãy tin thần thiếp. Tất cả đều là giả! Là cậu ta muốn hại thần thiếp nên mới làm như vậy. Chứ thần thiếp không có. Thần thiếp hoàn toàn trong sạch...Á!!”
Hoàng thượng càng nghe càng tức, “trong sạch”? Hai chữ “trong sạch” ấy bây giờ còn có ý nghĩ với hoàng hậu nữa sao? Hoàng thượng không biết bà ta đã hãm hại hay là ăn nằm với bao nhiêu người mới có thể lên được đến tận vị trí này, lúc đầu đúng là hoàng thượng si mê sắc đẹp của bà ta nhưng càng về sau, bản tính ghen tuông của hoàng hậu khiến hoàng thượng ngán ngẩm, từ đó đã bắt đầu hết hứng thú với bà ta.
Nhưng chỉ vì gia tộc của hoàng hậu khá mạnh nên căn bản không thể phế, bây giờ thì có căn cứ để phế hậu rồi. Hoàng thượng lần này sẽ không nương tay nữa, trực tiếp phế hậu. Hoàng hậu sau khi nghe xong câu nói ấy liền sụp đổ, gào thét cầu xin, không muốn hoàng thượng phế mình nhưng hoàng thượng không quan tâm mà cho người đưa bà ta đi.
Hoàng hậu vùng vẫy, giãy dụa kịch liệt nhưng hoàn toàn không có tác dụng, Mạc Chi Dương thấy vậy thầm đắc ý trong lòng, cuối cùng cũng trả thù được cho Bạch Tử Lệ rồi. Hoàng thượng hôm nay tiếp nhận quá nhiều thông tin nên đã thấm mệt, cho Mạc Chi Dương và tướng quân lui và cho người giải tướng địch đi. Mạc Chi Dương và tướng địch liền nhìn nhau rồi gật đầu, tướng địch để quân lính giải mình đi, không một chút phản kháng
...Bên chỗ Bạch Tử Lệ...
Bạch Tử Lệ sau khi bình an trở về liền được các cung nhân chạy ra đón, ai nấy cũng hạnh phúc khi biết được tin chủ tử mình đều an toàn, không hề có chấn thương nào cả, nhất là A Vân – người ngày đêm lo lắng cho Bạch Tử Lệ nay đã vỡ òa, chạy đến ôm chầm lấy Bạch Tử Lệ mà khóc lớn.
Bạch Tử Lệ thấy vậy chỉ mỉm cười rồi an ủi A Vân, mọi người thấy A Vân được Bạch Tử Lệ vỗ về liền lao vào, ai cũng muốn Bạch Tử Lệ vỗ về như vậy. Còn Bạch Tử Lệ bị kẹt cứng không thể nhúc nhích cũng không thể đi ra khỏi, tuy là vậy nhưng trong lòng Bạch Tử Lệ rất hạnh phúc. Sau khi mọi người cảm thấy ôm đã đủ thì tất cả đều dẫn Bạch Tử Lệ đi đâu đó khiến Bạch Tử Lệ hoang mang vô cùng, tất cả đều hào hứng như chuẩn bị có bất ngờ dành cho Bạch Tử Lệ và Mạc Chi Dương vậy.
Mạc Chi Dương vừa mới từ cung điện trở về nên có phần hơi mệt, xe ngựa đã dừng đến cửa nhưng hôm nay có gì đó hơi lạ thì phải, bình thường đã có người ra đón rồi nhưng bây giờ thi không.
Mạc Chi Dương cũng không quan tâm lắm mà tiến vào, điều đầu tiên Mạc Chi Dương nghĩ đến đó là Bạch Tử Lệ, sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu nhỉ?
Hay là mệt quá nên vào phòng nghỉ ngơi trước rồi?
- *Chắc em ấy mệt nên về phòng rồi. Mình cũng phải về phòng thôi, chưa xa được bao lâu mà đã nhớ nhung lắm rồi*
Về đến phòng
Mạc Chi Dương mở cửa đi vào, bên trong căn phòng bao trùm một mảng tối khiến Mạc Chi Dương khó hiểu, sao Bạch Tử Lệ về đến phòng rồi sao không mở rèm ra cho nó sáng mà lại đóng kín tất cả vào như thế này.
Chưa kịp lên tiếng thì bỗng rèm cửa được kéo ra, lúc này ánh sáng chiếu vào toàn bộ căn phòng, Mạc Chi Dương bị làm cho chói mắt liền nheo lại, định hình được một lúc mới có thể mở ra. Nhưng khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt làm cho Mạc Chi Dương phải sững sờ, không tin nổi vào mắt của mình.
- “Lệ Lệ, em...”