Con sư tử tiến càng gần, Bạch Tử Lệ lại bắt đầu trở nên căng thẳng, con sư tử cảm nhận được liền gầm gừ, Mạc Chi Dương thấy vậy liền đặt tay mình lên cùng với Bạch Tử Lệ như tiếp sức mạnh cho vậy. Bạch Tử Lệ được Mạc Chi Dương ủng hộ liền lấy lại bình tĩnh mà giơ tay xuống thấp hơn một chút cho vừa tầm với con sư tử. Con sư tử sau khi đã cảm nhận được sự an toàn thì bắt đầu tiến lại gần, dụi đầu mình vào tay Bạch Tử Lệ như muốn Bạch Tử Lệ vuốt ve cho nó vậy
- “Nó... Nó thực sự không cắn em này... Thực sự không cắn này”_Bạch Tử Lệ mừng rỡ nói
- “Đúng vậy. Nó cảm nhận được sự an toàn nên mới đi tới chỗ em. Nó muốn em vuốt ve cho nó đó!”
- “Thật mềm...”
Sau khi Bạch Tử Lệ sờ được con sư tử thì Bạch Tử Lệ không còn cảm giác thấy sợ hãi như nữa mà thay vào đó là cảm giác thích thú, vui sướng.
Lần đầu tiên Bạch Tử Lệ được sờ một con sư tử to lớn như vậy, nó vô cùng ngoan ngoãn, y hệt lời Mạc Chi Dương nói. Bộ lông mềm mại của nó khiến cho Bạch Tử Lệ thích thú, liền tục gãi ngứa cho con sư tử ấy, cười đùa vui vẻ với con sư tử mà quên mất rằng Mạc Chi Dương đang ở đây.
Thấy Bạch Tử Lệ vui vẻ với con sư tử mà quên mất mình, Mạc Chi Dương cảm thấy khó chịu vô cùng
- “Lệ Lệ, em chơi với nó mà không quan tâm tới ta sao?”
- “Nó tên là gì vậy? Lông nó mềm quá đi mất thôi”
- “Lệ lệ à...”
Dường như ai đó đã bị quên thật rồi, Mạc Chi Dương bĩu môi, bây giờ sao nhìn con sư tử thấy đáng ghét thế nhỉ? Càng nhìn càng ghét, nó chiếm hết sự quan tâm của Bạch Tử Lệ rồi.
Con sư tử cũng biết hưởng thụ khi được Bạch Tử Lệ vuốt ve cũng như gãi ngứa cho mà càng ngày càng tiến lại gần Bạch Tử Lệ hơn, cọ cọ vào chân Bạch Tử Lệ như đang lấy lòng vậy. Bạch Tử Lệ được con sư tử làm như vậy liền vui vẻ cười tươi, vui vẻ gãi ngứa cho nó.
Các binh lính kèm theo người hầu ở đó ai ai cũng thấy bộ dạng ghen tuông của mạc Chi Dương khi bị hoàng tử phi bỏ rơi, như được mở mang tầm mắt ra, ai cũng thích thú nhìn biểu cảm hờn dỗi của nhị hoàng tử của họ. Có vẻ con sư tử biết chọn người để nịnh nọt đó, chứ nó chưa bao giờ làm như vậy với nhị hoàng tử cả
- “Ngươi có tên chưa? Hay là để ta đặt tên cho ngươi nhé?”
Con sư tử như nghe hiểu tiếng Bạch Tử Lệ mà càng cọ mạnh hơn, cũng may là vết thương của Bạch Tử Lệ sắp lành rồi nên không bị đau. Con sư tử cũng cảm nhận được vết thương của Bạch Tử Lệ nên đã liếm nhẹ vào những vết thương đó, coi như lời xin lỗi của nó vì đã làm Bạch Tử Lệ đau. Bạch Tử Lệ thấy vậy lại càng vui vẻ hơn mà cúi xuống, ôm lấy nó, còn Mạc Chi Dương thì đang đứng bên cạnh Bạch Tử Lệ với cái mặt đen sì sì. Mạc Chi Dương còn không bằng một con sư tử sao? Đáng lẽ ra chỗ đó mới là chỗ của Mạc Chi Dương, người mà Bạch Tử Lệ ôm phải là Mạc Chi Dương chứ không phải con sư tử đáng ghét kia.
- “Hmmm... Ta đặt ngươi tên là Tiểu Hoa nhé? Ngươi có thích không?”
Tất cả mọi người ở đó đều suýt chút nữa bị sặc bởi vì con sư tử của Mạc Chi Dương nuôi là đực, vậy mà Bạch Tử Lệ lại đặt theo tên giống như con cái vậy. Còn Bạch Tử Lệ vẫn không hề hay biết vì Bạch Tử Lệ thích hoa, vì vậy đặt tên con sư tử tên Tiểu Hoa, nghe rất đáng yêu mà đúng không? Con sư tử nghe thấy có người đặt tên cho mình liền vui vẻ đứng lên liếm má của Bạch Tử Lệ tỏ ý hài lòng với cái tên mới. Thật ra nó cũng có tên của Mạc Chi Dương đặt cho nhưng Mạc Chi Dương ít khi gọi nó nên nó cũng không thích cái tên ấy cho lắm, vì vậy khi nghe thấy chủ nhân mới đặt tên cho mình, con sư tử liền vui vẻ cọ tới cọ lui vào mặt cậu.
Mạc Chi Dương nhìn người yêu của mình với con sư tử vui vẻ với nhau, không nhịn được nữa mà cho người đưa nó về lại chuồng, Bạch Tử Lệ cũng ngạc nhiên vì điều này liền quay ra, hoang mang hỏi Mạc Chi Dương
- “Ơ? Sao ngài lại cho người đưa nó đi rồi? Em chưa sờ xong mà?”
- “Sờ như vậy là đủ rồi. Nó cũng chấp nhận em rồi, vả lại lâu ngày nó chưa tắm nên hôi lắm. Ta không thích”
Mạc Chi Dương lấy cớ đó để Bạch Tử Lệ rời khỏi con sử tử đáng ghét đó mà thôi chứ ngày nào người hầu chả tắm cho con sử tử ấy sạch sẽ, làm gì có chuyện lâu ngày không tắm cơ chứ. Bạch Tử Lệ cũng nhận ra phản ứng của Mạc Chi Dương liền không nhịn được mà phì cười, con người này khi ghen lên đáng yêu thật đó. Không ngờ lại ghen với cả một con sư tử luôn, đúng là trẻ con thật mà. Bạch Tử Lệ nhẹ nhàng kéo tay của Mạc Chi Dương xuống, ngỏ ý muốn Mạc Chi Dương ngồi bên cạnh mình, Mạc Chi Dương tuy đang dỗi nhưng khi Bạch Tử Lệ làm như vậy thì vẫn ngồi xuống.
Khi đã ngồi xuống, Mạc Chi Dương quay mặt đi chỗ khác, cố tình để Bạch Tử Lệ thấy mình đang thực sự rất giận, không muốn nói chuyện với Bạch Tử Lệ chút nào, Bạch Tử Lệ biết Mạc Chi Dương đang dỗi mình, Bạch Tử Lệ vươn tay rồi kéo khuôn mặt của Mạc Chi Dương đến gần mình rồi hôn cái chóc lên môi Mạc Chi Dương một cái. Mạc Chi Dương và tất cả mọi người có mặt ở đó bị Bạch Tử Lệ làm cho kinh ngạc, Mạc Chi Dương kinh ngạc vì không ngờ Bạch Tử Lệ sẽ dỗ mình theo cách đó, còn mọi người đứng xem thì kinh ngạc vì lần đầu tiên thấy hai người hôn nhau
- “Vậy ngài đã hết giận em chưa?”
- “Em...Em...”
- “Ngài giận em vì em chơi với Tiểu Hoa mà quên mất ngài sao? Em xin lỗi, lần sau em hứa sẽ chơi với ngài nữa nhé, nên ngài đừng giận em nữa nha”_Bạch Tử Lệ nắm lấy tay của Mạc Chi Dương cười thật tươi và nói
Mạc Chi Dương bị nụ cười tỏa nắng ấy làm cho hút hồn, không thể giận dỗi thêm nữa mà ôm chầm lấy Bạch Tử Lệ, thực sự là đáng yêu quá đi mất thôi. Bạch Tử Lệ cứ như thế này thì làm sao mà Mạc Chi Dương giận được chứ. Quá ư là đáng yêu rồi! Ước gì Mạc Chi Dương có thể ăn trọn Bạch Tử Lệ nhỉ? Chứ Bạch Tử Lệ như thế này thì Mạc Chi Dương không chịu nổi nữa. Ý nghĩ ấy vừa xẹt qua, Mạc Chi Dương bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, lập tức bế Bạch Tử Lệ rồi nhanh chân đưa đi đâu đó khiến cho Bạch Tử Lệ và mọi người đều hoang mang, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra...