Mấy hôm nay Mạc Chi Dương cứ bị làm sao ý, ngay cả bản thân mình cũng không hiểu tại sao mình lại làm ra những hành động đó nữa. Mục đích chính của Mạc Chi Dương là tiếp cận Bạch Tử Lệ và lấy chiếc sừng nhưng sao Mạc Chi Dương lại không nỡ. Mà người lại, thấy Bạch Tử Lệ vui vẻ thì Mạc Chi Dương cũng vui vẻ theo, thấy Bạch Tử Lệ buồn bã hay thất vọng thì tâm trạng đi xuống và cả rất xót xa khi thấy Bạch Tử Lệ òa khóc trong vòng tay mình.
Chân của Bạch Tử Lệ đã đỡ hơn rất nhiều nhưng việc di chuyển vẫn rất khó khăn, cần người dìu mới đi được nên Mạc Chi Dương đã sai người thiết kế ra cái xe lăn cho Bạch Tử Lệ, Bạch Tử Lệ chỉ cần nói cần gì thì Mạc Chi Dương lập tức sai người đi lấy cái đó. Mỗi khi Bạch Tử Lệ vui vẻ đều cười rất tươi, điều này khiến con tim của Mạc Chi Dương xao xuyến, đập nhanh một cách không kiểm soát, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều và muốn thấy Bạch Tử Lệ cười thêm nhiều lần nữa. Chưa bao giờ Mạc Chi Dương trải qua cảm giác này nên nó khá lạ lẫm, đi khám thái y thì ông ấy chỉ mỉm cười và gật gù, không nói gì cả mà rời đi. Giờ nên biết hỏi ai bây giờ…
- *Người mà am hiểu chuyện này chỉ có Kỳ Lâm mà thôi. Nhưng mình không muốn gặp cậu ta chút nào. Đau hết cả đầu*
- “Xin chào nhị hoàng tử thân yêu của ta~”
Mạc Chi Dương vừa nghĩ đến, Kỳ Lâm đã từ đâu đến một phát nhảy ra trước mặt chào rồi. Mạc Chi Dương ngạc nhiên nhìn Kỳ Lâm, rõ ràng là đã khóa cửa thư phòng rồi mà? Sao Kỳ Lâm lại vào được? Nghĩ một lúc Mạc Chi Dương mới nhớ ra ông bạn của mình là ông trùm phá khóa, có thể mở bất cứ loại khóa nào mà không phát ra tiếng động, thảo nào Kỳ Lâm vào mà Mạc Chi Dương không biết. Kỳ Lâm thấy dạo này ông bạn thân mình hơi kỳ lạ, bình thường là đã chửi mình một trận rồi, nay lại không chửi mà chỉ lặng lẽ nghĩ ngợi cái gì đó, tài liệu trên bàn còn nguyên, bình thường nhạy cảm với tiếng động lắm mà sao bây giờ Kỳ Lâm vào cũng không biết. Hay là lại đang thích ai rồi nên mới như vậy? Giống lắm giống lắm, với người dày dặn kinh nghiệm như Kỳ Lâm đây chỉ nhìn qua là biết, hỏi dò thử xem~
- “Này, hay là ngươi thích ai rồi?”
- “Ta không có”_Không nghĩ ngợi nhiều, Mạc Chi Dương chối ngay lập tức
- “Yêu với đương cái gì? Ta không rảnh để quan tâm đến mấy chuyện đó!”
- “Nhưng ta lại không như vậy. Mấy ngày nay ngươi lạ lắm. Vậy ta hỏi ngươi nhé, ngươi có nhưng biểu hiện này không? Khi nhìn thấy người ấy cười thì tim ngươi đập nhanh đúng không? Hay là khi người ấy bị đau thì tim ngươi cũng quặt thắt, đau nhói lại đúng không?”
- “Đ-Đúng…”_Mạc Chi Dương bị Kỳ Lâm nói trúng tim đen liền chột dạ nói
- “Vậy khi ngươi thấy người ấy làm gì, ngươi có thấy người ấy dễ thương không? Nói chung là có suy nghĩ ấy không? Kiểu kiểu muốn bảo vệ, chăm sóc người ấy ý”
- “C-Có… Rốt cuộc là ta bị làm sao vậy? Dạo này ta cứ thấy cấn cấn như vậy thôi. Trong người ta cứ bứt rứt kiểu gì ý”
Kỳ Lâm nhìn bạn mình với ánh mắt khinh bỉ, nhớ mấy ngày trước nói là không yêu đương gì cả mà giờ lại yêu con người ta chết mê chết mệt rồi mà còn chối. Nhìn qua biểu hiện cái là biết, ai cũng biết mỗi Mạc Chi Dương không biết, đúng là con người kém hiểu biết về tình yêu. Vậy thì phải để chuyên gia đây tư vấn cho, cách nắm bắt trọn vẹn trái tim của một người, cách tỏ tình một người sao cho lãng mãn, cách để… Nói chung nhiều lắm, chỉ cần hỏi là Kỳ Lâm sẽ trả lời. Mạc Chi Dương thấy ông bạn của mình đang tự mãn cái gì đó liền đạp vào chân Kỳ Lâm một cái khiến Kỳ Lâm đau điếng kêu lên
- “Ai da!! Sao ngươi lại đá ta?!”
- “Mau trả lời câu hỏi của ta, đừng ở đó mà tự mãn”
- “Được rồi được rồi. Nói chung, ngươi yêu rồi, yêu người ta sâu đậm luôn”
- “Yêu ư? Sao có thể chứ??”
- “Haiz, có nói ngươi cũng không hiểu được nữa đâu.Tình yêu phức tạp lắm. Anh bạn à, ngươi yêu con nhà người ta rồi. Mau đi tỏ tình đi không mất thì đừng có mong tìm lại được”
Nói xong, Kỳ Lâm rời đi để lại Mạc Chi Dương ngơ ngác nhìn theo bóng lưng ấy. Yêu sao? Hóa ra yêu là khi nhìn thấy người ấy hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc theo, khi thấy người ấy đau là mình cũng đau theo, là muốn được nhìn thấy người ấy hạnh phúc, muốn nhìn thấy người ấy vui vẻ và điều quan trọng là muốn gắn bó với người ấy cả đời sao? Mẹ đã từng nói với Mạc Chi Dương lúc nhỏ là khi yêu rồi thì không quan trọng hay phân biệt giàu nghèo hay là giới tính, đơn giản vì mình muốn mang lại hạnh phúc cho họ, bảo vệ họ và sống hòa thuận với nhau cả đời và phải có tình cảm từ hai phía, như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi.
Trong đầu của Mạc Chi Dương từ từ hiện lên hình ảnh Bạch Tử Lệ đang nhìn về phía mình rồi cười thật tươi, Mạc Chi Dương cảm thấy Bạch Tử Lệ có vẻ rất hạnh phúc. Lúc này, tim Mạc Chi Dương lại nhói lên, chứng tỏ nó cũng đã đồng tình với đáp án mà Kỳ Lâm đưa ra, không nghĩ ngợi nhiều nữa, Mạc Chi Dương lập tức đứng dậy đi tìm Bạch Tử Lệ
Ngự hoa viên
Bạch Tử Lệ đang bị đau chân nên đã ngồi trên chiếc xe lăn mà Mạc Chi Dương đã cho người chế tạo riêng cho Bạch Tử Lệ. Hôm nay trời mát nên Bạch Tử Lệ muốn ra bên ngoài làm việc, vì vậy A Vân đã đưa Bạch Tử Lệ ra ngoài ngự hoa viên vừa làm vừa ngắm hoa luôn, Bạch Tử Lệ rất thích hoa, nhất là hoa hồng vì nó tượng trưng cho tình yêu lãng mạn như cha và mẹ vậy.
Tình yêu ư?
Nghe cũng thú vị phết nhỉ.
Nhưng đã ở đây rồi thì làm sao có thể yêu đương được chứ, huống chi là gặp mặt để làm quen. Đang ngồi vui vẻ ngắm các loài hoa ở đây thì bỗng từ đâu, Mạc Chi Dương đi đến, tay cầm theo một ít hoa hồng đỏ cùng một cái giỏ gì đó tiến đến chỗ Bạch Tử Lệ rồi quỳ xuống làm Bạch Tử Lệ khó hiểu nhìn. Nhưng câu nói phía sau của Mạc Chi Dương mới khiến Bạch Tử Lệ bất ngờ, đơ người ra luôn
- “BẠCH TỬ LỆ!! CẨN THẬN!!”