Bạch Tử Lệ sau một hồi mới có thể trấn tĩnh lại được, đang ngồi yên vị trong lòng của Mạc Chi Dương ăn bánh, vừa ngồi vừa xem Mạc Chi Dương làm việc. Lần đầu tiên Bạch Tử Lệ có thể nhìn cách mà Mạc Chi Dương làm việc, động tác rất nhanh và thuần thục, Bạch Tử Lệ chưa kịp đọc hết chữ mà Mạc Chi Dương đã qua tờ khác rồi.
Ăn mãi ăn mãi cuối cùng cũng hết đĩa bánh nhưng vì lâu ngày chưa ăn nên Bạch Tử Lệ vẫn thấy đói nhưng thấy Mạc Chi Dương đang làm việc nên không dám đòi hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn xuống bên dưới, nhích nhẹ để thay đổi tư thế. Lúc này Mạc Chi Dương mới phát giác ra, để ý tới đĩa bánh đã hết, rồi nhìn lên Bạch Tử Lệ, có vẻ vẫn chưa no, để Mạc Chi Dương gọi người mang thêm, phải bồi bổ thêm mới được
- “Ngươi vẫn đói sao?”
- “Không… Ta không đói! Ngài cứ làm việc của ngài đi”
Miệng nói là như vậy nhưng bên dưới đã phản đối kêu lên, Mạc Chi Dương nghe thấy liền phì cười còn Bạch Tử Lệ thì ngại ngùng, xấu hổ không biết núp vào đâu mà trốn. Mạc Chi Dương cũng không trách gì Bạch Tử Lệ mà gọi người mang thêm đồ ăn cho, còn mình thì nhẹ nhàng bế Bạch Tử Lệ lên, cho Bạch Tử Lệ ngồi lên ghế mình, rồi cúi xuống kiểm tra vết thương của Bạch Tử Lệ.
Bạch Tử Lệ không muốn Mạc Chi Dương phải làm vậy định đẩy ra nhưng Mạc Chi Dương không chịu, mà nói dối rằng nếu mà thay băng với kiểm tra kĩ lưỡng thì vết thương sẽ loang lổ ra, thậm chí máu còn chảy nhiều hơn mà máu chảy nhiều thì lại có thể dụ dỗ con sư tử hung dữ đến. Lúc đó Bạch Tử Lệ không thể chạy được nữa đâu, Mạc Chi Dương lúc đó không biết đến ứng cứu có kịp hay không vì mải bận công việc.
Bạch Tử Lệ nghe Mạc Chi Dương nói vậy liền sợ hãi mà ngoan ngoãn để Mạc Chi Dương thay băng cho mình, Mạc Chi Dương mỉm cười hài lòng với biểu hiện ấy.
- “Ngươi không phải sợ nữa đâu. Ta sẽ bảo vệ ngươi mà nên ngươi yên tâm. Quân tử nhất ngôn”
- “Ngài… Nhưng mà như thế ta lại làm phiền ngài quá”
- “Không phiền đâu. Thực ra con sư tử ấy là thú cưng do ta nuôi. Bình thường nó ngoan lắm nhưng vì nó là động vật hoang dã nên ta đã nhốt vào chuồng, cho tận 2 người canh gác. Không hiểu sao hôm đó nó lại phát điên lên và xổng chuồng, lúc đó ta cũng không thể kìm được nó nên nó đã cào ngươi.”
- “Thật sự rất xin lỗi ngươi”
Mạc Chi Dương vừa nói vừa thay băng cho Bạch Tử Lệ, chả mấy chốc nó đã xong xuôi hết; Mạc Chi Dương cố ý kể như vậy để phát tán sự chú ý của Bạch Tử Lệ lên chân mình, vì lúc thay băng, kiểu gì máu cũng dính vào và gỡ nó rất đau. Mạc Chi Dương gỡ ra một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nói liên tục để Bạch Tử Lệ chú ý đến mình rồi nhanh tay quấn băng lại.
Trong suốt quá trình ấy, Bạch Tử Lệ không đau tý nào và cũng không hề biết Mạc Chi Dương đã làm xong tất cả khiến Bạch Tử Lệ rất ngạc nhiên. Bỗng, Mạc Chi Dương cúi xuống hôn lên đôi chân có vết thương ấy càng làm Bạch Tử Lệ bàng hoàng hơn, người ta thường nói hôn lên chân là một cử chỉ gợi cảm và lãng mạn, thể hiện sự trân quý, nâng niu của đối phương dành cho mình. Nhưng thân là nhị hoàng tử, xuất thân cao quý mà lại đi hôn chân của một nông dân nghèo như Bạch Tử Lệ, đây là điều không thể làm, để người khác phát hiện là Bạch Tử Lệ chết mất. Bạch Tử Lệ hoảng loạn muốn đẩy Mạc Chi Dương ra
- “N-Nhị hoàng tử… Cái này… Cái này không thể làm vậy đâu ạ. Hoàng tử…”
- “Không phải hoàng tử! Gọi lại cho ta xem”_Mạc Chi Dương ngước lên nhìn Bạch Tử Lệ nói
- “V-Vậy thì phải nói là gì ạ? Nhị hoàng tử là nhị hoàng tử mà. Không thể gọi khác được”_Bạch Tử Lệ bối rối hỏi
- “Gọi là Dương Dương!”
Bạch Tử Lệ nghe thấy vậy liền sốc vô cùng, sao có thể gọi nhị hoàng tử như thế được chứ? Chuyện này mà truyền tai ra cho mọi người nghe thì còn ra cái thể thống gì nữa? Bạch Tử Lệ ấp úng mãi không chịu nói, Mạc Chi Dương thấy vậy không hài lòng liền nhíu mày lại, giả bộ đáng thương nhìn Bạch Tử Lệ, bắt đầu kể khổ ra
- “Ta đã cất công cứu ngươi, rồi chăm sóc cho ngươi ngày đêm, còn không ăn uống gì, lo lắng cho ngươi rồi còn phải gánh vác cả công việc của cung điện rồi còn giải quyết vụ thuốc độc rồi còn… Vậy mà ta chỉ cần ngươi gọi một tiếng “ Dương Dương” thôi mà cũng không được sao?”
- “Ta…”