Lúc Bạch Tử Lệ chưa vào cung, thì bữa sáng là một điều xa vời, có khi còn tiền thì sẽ đi mua ít bánh mì hoặc dùng lại đồ ăn thừa của tối hôm qua, có khi còn chả được ăn mà phải nhịn đói cho qua bữa, vì chỗ hai mẹ con sống là một vùng quê nghèo nên việc ăn uống, ăn mặc đầy đủ là điều không thể. Cũng vì thế mà Bạch Tử Lệ vui vẻ lấy một miếng bánh mì rồi ăn vào, vui vẻ ôm lấy giỏ đồ ăn
- “Nhìn ngươi có vẻ đói quá nhỉ? Hôm qua ăn không đủ no sao?”_Kỳ Lâm nhíu mày hỏi
- “Có nhưng mà hôm qua ta chạy trốn nên cũng đói khá nhanh. À, vả lại hôm qua ta gặp Minh Hạ đó”
- “Hả?! Ngươi gặp Minh Hạ á?!!!”_Kỳ Lâm ngạc nhiên, trợn tròn mắt
- “Ừm, nhưng cô ta chắc chưa biết mặt ta nên không làm gì. Chỉ là đang cảnh báo ta và muốn ta làm theo lời cô ta thôi”_Bạch Tử Lệ vừa ăn vừa nói
- “Cảnh báo? Cô ta cảnh báo cái gì?”
- “Cô ta nói là bảo ta phải nghe lời cô ta, phải tránh xa nhị hoàng tử ra, rồi bảo ta lấy khăn che khuôn mặt xấu xí của ta lại”
- “Cái gì cơ? Che khuôn mặt xấu xí ư?”
Kỳ Lâm sau khi nghe những lời Bạch Tử Lệ nói liền nhăn mặt lại, vậy mà Minh Hạ lại bảo khuôn mặt này xấu xí ư? Hay là cô ta sợ bị Bạch Tử Lệ đẹp hơn cô ta nên cô ta mới bắt che đi khuôn mặt quá ư là xinh đẹp ấy? Chắc chắn là vậy rồi, còn việc Minh Hạ uy hiếp người mới thì Kỳ Lâm không thấy lạ gì nữa rồi, vì để thể hiện uy quyền của mình thì chắc chắn Minh Hạ sẽ phải làm như vậy rồi.
- “À, có một chuyện nữa...Đó là lúc mà ta đi vào phòng bếp ý, ta thấy cô ta cùng với một tên làm bếp đang định hú hí với nhau đó”
- “Thật á?!!”
Một lần nữa, câu nói của Bạch Tử Lệ khiến cho Kỳ Lâm ngạc nhiên vô cùng, Kỳ Lâm biết Minh Hạ dùng mọi thủ đoạn để kéo người về phe mình nhưng không ngờ cô ta lại dùng cách này, thật là dơ bẩn mà. Kỳ Lâm đặt tay mình lên vai Bạch Tử Lệ, rồi nhìn với một ánh mắt đầy sự chân thành và khuyên
- “Tử Lệ này, sau này cô ta có làm gì ngươi hay có ý định hại ngươi thì ngươi cứ nói với ta nhé. Chuyện này ta sẽ báo lại với Mạc Chi Dương sau. Ngươi chỉ cần nhớ một điều là đừng bao giờ nghe lời của cô ta, nhớ chưa?”
- “Nhớ rồi, nhớ rồi!”_Bạch Tử Lệ gật đầu lia lịa, nhìn Kỳ Lâm với ánh mắt chắc nịch
Bạch Tử Lệ nhìn thấy người đàn ông trước mặt cũng khá đẹp, đôi mắt màu xanh lá đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhẹ, nước da có hơi khác cậu một chút, màu da đen đặc trưng ở đây, dáng người cũng đẹp luôn và thêm tốt tính nữa, nói chung là rất ổn, Bạch Tử Lệ đánh giá rất cao con người này.
Hai ngươi đang nhìn nhau say đắm thì có một tiếng nói vang lên, cắt dứt bầu không khí giữa họ. Hai người đều ngoảnh mắt lại nhìn thì phát hiện đó là Mạc Chi Dương đang tức giận tiến đến, Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương liền hoàng sợ mà núp sau Kỳ Lâm, Kỳ Lâm cũng hiểu ý mà che cho
- “Kỳ Lâm! Ngươi có thấy cái tên ta vừa mới cưới về ở đâu không?”
- “Chi Dương à, Chi Dương... Người ta là vợ ngươi chứ không phải cái tên ngươi vừa cưới về. Như vậy là bất lịch sự lắm đó”
- “Kệ ta, ta thích thì ta nói. Nói chung ngươi có thấy cậu ta ở đâu không?”
- “Hửm? Sao ta biết được, ngươi phải miêu tả cho ta chứ? Hay là... ngươi không biết vợ mình như thế nào?”_Kỳ Lâm cố tính chọc trúng tim đen của ai đó, hả hê nhìn người trước mặt chột dạ mà khựng lại
- “Ta... ta đâu có. Chỉ là tên đó chưa cho ta nhìn mặt thôi”_Mạc Chi Dương kiếm vội một cái lý do nào đó để làm rào chắn cho mình
- “Ngươi chắc chưa? Hay là ngươi đang nói dối?”
Kỳ Lâm đang cố nhịn cười vì người đằng sau mình liên tục phản đối câu nói của Mạc Chi Dương, chắc chắn là nói không đúng sự thật rồi. Mạc Chi Dương liền để mắt tới người đằng sau Kỳ Lâm, sao nhìn người này quen mắt thế, Mạc Chi Dương nhíu mày nhìn chằm chằm vào cái bóng sau lưng Kỳ Lâm đang nhấp nhô đằng sau
- "Đằng sau ngươi là ai vậy?"
Câu nói đó khiến Bạch Tử Lệ thót tim, không dám nhúc nhích mà chỉ đứng im, núi sau lưng Kỳ Lâm, thầm mong Mạc Chi Dương đừng lôi mình ra
- "Hửm? Người này sao? Ngươi đoán xem~"
Mạc Chi Dương nhíu mày lại khi Kỳ Lâm nói như vậy, không nghĩ nhiều liền nhanh chân nhìn ra phía sau Kỳ Lâm để nhìn mặt người ấy. Khi vừa thấy Bạch Tử Lệ, Mạc Chi Dương ngớ người ra, mở to mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình, sao trên đời này lại có một người con trai có thể đẹp được như vậy chứ,đôi mắt to tròn, sống mũi cao, đôi môi mỏng ửng đỏ lên, hai má tròn tròn như cái bánh bao, khuôn mặt thanh tú, dáng người chuẩn từng centimet, nhìn có vẻ rất là ngây thơ, chuẩn mẫu người mà Mạc Chi Dương thích,nhưng đây là ai?
Chả nhẽ là người hầu mới của Kỳ Lâm sao? Không thể nào, một người đẹp như vậy không thể đi theo cái tên kia được. Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương cứ nhìn chằm chằm vào mình thì cũng hơi sợ hãi, núp vào người Kỳ Lâm, không dám nhìn, Kỳ Lâm thấy người bạn thân của mình đang ngơ ngác không biết người trước mặt là ai, cũng bất lực lắm rồi lấy tay che chắn cho Bạch Tử Lệ
- “Ngắm vậy là đủ rồi. Vậy ngươi có biết đây là ai không?”_ Kỳ Lâm nghiêm túc hỏi Mạc Chi Dương
- “Người hầu mới của ngươi sao?”_Mạc Chi Dương vẫn không biết được người này là ai mặc dù cảm thấy rất quen mắt
Kỳ Lâm nhìn bạn mình như vậy chán chả buồn nói, quay lại nói nhỏ với Bạch Tử Lệ ra ngồi chỗ vườn hoa kia để ăn nốt đi còn mình đi nói chuyện với Mạc Chi Dương. Bạch Tử Lệ hiểu ý đi ra chỗ khác để cho hai người nói chuyện, sau khi Bạch Tử Lệ đi, Mạc Chi Dương vẫn nhìn theo bóng lưng của Bạch Tử Lệ, cứ thắc mắc đó là ai mà sao nhìn lại quen mắt vậy nhưng không thể nhớ nổi đó là ai...