Năm ngày ở bệnh viện thì tiểu Quân được xuất viện về nhà. Mấy ngày hôm nay Sở Kiều Ân luôn bên cạnh cậu, một phần vì lo lắng, một phần vì muốn cho cậu cảm nhận được hơi ấm tình thương của cô. Biết rằng cô không phải là mẹ ruột, cô cũng không có kinh nghiệm làm mẹ, nhưng cô đã móc hết ruột gan của mình để yêu thương, nuông chiều, chăm sóc. Tình thương cao cả, không quản cực nhọc mệt mỏi, không mục đích...tuyệt đối và chân thành.
Phó Tôn Trạch và tiểu Quân đi vào căn hộ cao cấp của họ, cô cũng lang thang trở về căn hộ của cô. Đoạn đường đi cô cứ ngẩn ngơ suy nghĩ, áp lực đè nén lên tấm thân mảnh khảnh của cô.
Cô có nên mở lời với Phó Tôn Trạch hay không?
Liệu anh có cho cả hai cơ hội tìm hiểu nhau hay không?
Mỗi câu Sở Kiều Ân đặt ra như nhưng vết cứa vào lòng, vào tâm trạng của cô. Vốn dĩ cô chẳng là gì, có phải quá khập khiễng rồi không?
Anh là một đại luật sư, phó tổng tập đoàn Vũ Thị, tuổi trẻ tài cao, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây quanh, mấy hôm ở trong bệnh viện cô đã nhận thấy.
Cô giáo của tiểu Quân ngày nào cũng đến hỏi han quan tâm, mua đồ chơi, nấu ăn đem đến. Mấy cô y tá trong bệnh viện cứ nhìn trộm anh rồi ngại ngùng đỏ mặt, đặc biệt chăm sóc cho tiểu Quân. Sở Kiều Ân cô là người từng trải, một cử chỉ nhỏ của họ cô đã nhận ra.
Sở Kiều Ân mở cửa bước vào căn hộ của mình, cô tùy tiện quăng túi xách lên bàn, nằm dài xuống sofa. Đột nhiên cô nở nụ cười mỉa mai, cợt giễu chính bản thân mình. Hôm đó anh mời ăn tối thì mạnh miệng từ chối, bây giờ lại muốn tìm hiểu người ta, có phải cô rất buồn cười hay không?
Buồn cười hơn khi cô chẳng có gì ngoài tấm thân đã cũ, đã được người khác sài qua.!1
Reng reng reng...
- Alo.
- [ Sở tiểu thư, cô có bận gì không? Tiểu Quân lại nhõng nhẽo không chịu ăn cháo với uống thuốc. Tôi đã dùng hết cách rồi... tôi... tôi. ]
Phó Tôn Trạch hiện tại đang rất rầu rĩ, phiền não. Tiểu Quân bám lấy Sở Kiều Ân không khác gì con trai bám mẹ, anh còn đang lo sợ đến tối cậu lại dở chứng không chịu nằm ngủ nếu không ôm cô.
Mấy hôm nay ở bệnh viện anh như người vô hình, giúp việc chẳng hạn. Ăn cũng đòi chị xinh đẹp, uống thuốc cũng đòi chị xinh đẹp, đi ngủ cũng đòi chị xinh đẹp... chỉ có đi vệ sinh là gọi anh.
Một tháng nay đâu có bám cô nhiều như vậy, bệnh vào lại nhõng nhẽo mè nheo đủ đường.
- Được, anh chờ tôi một chút!
- Cảm ơn cô!
Sở Kiều Ân cúp máy, hai mắt nhìn trân trân lên trần nhà.
Hạnh phúc là tự ta tìm kiếm, cố gắng, vun đắp... Ngồi một chỗ thì đến bao giờ?
Huống chi Phó Tôn Trạch rất hợp với cô, nếu lỡ mất anh, còn cơ hội nào cho cô làm mẹ đây?
30 phút sau, Sở Kiều Ân có mặt tại căn hộ cao cấp của Phó Tôn Trạch. Cô mặc một chiếc đầm có chút sang trọng chỉnh chu, búi tóc lên cao, khuôn mặt thanh thoát được trang điểm nhẹ nhàng để che đi sự mệt mỏi, thiếu ngủ mấy ngày qua.1
- Sao không chịu ăn hả, tiểu Quân?
Sở Kiều Ân vừa được Phó Tôn Trạch mở cửa bước vào thì tiểu Quân đã nhào đến ôm chân cô, mè nheo nói:
- Chị sang đây ở với em đi!
Câu nói ngây thơ của tiểu Quân làm cho cả hai trở nên ngượng nghịu, đôi mắt lúng túng chẳng dám nhìn thẳng vào đối phương.
Phó Tôn Trạch anh vốn dĩ chưa biết yêu, chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Những gì anh nói, anh thể hiện...tất cả đều do bản năng, lời tận sâu trong đáy lòng.
- Chị ăn nhiều lắm, ba em liệu có nuôi chị nổi không?
Khụ...
Sở Kiều Ân liếc mắt nhìn sang anh, anh đỏ mặt ho khan quay người sang hướng khác trốn tránh.
- Nào, vào trong ăn trưa rồi uống thuốc. Ngày mai còn đi học nữa.
Sở Kiều Ân mím môi cười, bế tiểu Quân lên đi vào trong.
Ba người ngồi xuống bàn ăn trông rất hạnh phúc mỹ mãn, y như một gia đình hoàn chỉnh. Có chồng, có vợ và có con trai. Khắc họa một khung cảnh tuyệt đẹp mà Sở Kiều Ân cả đời ao ước.
Cô chẳng cần giàu sang, chỉ cần một người đàn ông tử tế!
- ---------------
Buổi tối...
- Tiểu Quân, con không được làm phiền chị nữa. Mau nhắm mắt ngủ nào, ngày mai còn đi học.
Phó Tôn Trạch hạ giọng năn nỉ, bây giờ đã hơn 9 giờ tối, vậy mà tiểu Quân cứ nằng nặc đòi Sở Kiều Ân qua ru cậu ngủ.
- Không... Ba, con muốn chị xinh đẹp làm mẹ. Chị ấy sẽ không đánh con, sẽ không vứt bỏ con.
Tiểu Quân đập đập hai chân, giãy nảy hai tay với anh. Phó Tôn Trạch day day thái dương, suốt ngày chị xinh đẹp, anh không đẹp trai à?
Chẳng biết anh đã thay cho cậu bao nhiêu cái tả, rửa mông cho cậu bao nhiêu lần, đút cho cậu bao nhiêu bát cơm, pha cho cậu bao nhiêu bình sữa, thức chăm cậu bao nhiêu đêm... vậy mà một câu khen đẹp trai cũng không có!1
Còn nữa, mấy năm qua ngày ngày ngủ với anh, vậy mà chỉ có mấy hôm ngủ với cô trong bệnh viện, bây giờ thành ra không ngủ được.
Ấm ức thật sự!
- Ba, muốn có mẹ...muốn có mẹ!
- Nhưng chị xinh đẹp của con không thích ba!
Tâm trạng của Phó Tôn Trạch trùng xuống, đau lòng, thương tiếc. Mấy ngày trước anh đã nghe cô giáo nói về vụ tiểu Quân suýt chút nữa đánh bạn, anh bây giờ nữa muốn kết hôn, nữa muốn không.
Muốn có mẹ cho tiểu Quân, nhưng lại sợ làm khổ người ta!
Phụ nữ của anh phải biết chấp nhận và bao dung. Chấp nhận anh sẽ không bao giờ bỏ tiểu Quân, bao dung cho hoàn cảnh của anh. Anh có thể lo kinh tế, chắn chắn không để vợ con sống thiếu thốn. Vợ anh có thể đi làm hoặc không, nhưng ít ra cũng biết vun vén cho gia đình và giúp anh chăm sóc tiểu Quân.
- Ba làm cho chị thích ba đi, không phải ba tài giỏi lắm sao.
Phó Tôn Trạch im lặng không nói, tiểu Quân bò lên người anh, ngọ nguậy lên tiếng:
- Ba cho con mượn điện thoại, con gọi chị xinh đẹp!
- Nhưng mà...
- Muốn mà, nói chuyện điện thoại cũng được a.
Tiểu Quân làm mặt đáng yêu, chu môi nịnh yêu Phó Tôn Trạch.
Anh đắn do một lát cũng vói tay lấy điện thoại. Lòng muốn thử một chút, xem Sở Kiều Ân có muốn qua nhà vào buổi tối hay không.
Rất nhanh tiểu Quân đã bấm gọi, đầu dây bên kia cũng vội vàng nghe máy
- [ Alo, tiểu Quân bị gì sao? ]
- Là em đây, em nhớ chị không ngủ được!
- [ Tiểu Quân ngủ ngoan ngày mai chị đón em tan học được không? Sau đó đến nhà hàng của chị ăn trưa.]
Giọng nói ngọt ngào ấm áp của Sở Kiều Ân làm trái tim của Phó Tôn Trạch đập rộn ràng, lòng tan chảy. Mấy hôm ở trong bệnh viện, có người không biết cứ ngỡ cô và anh là vợ chồng, làm anh có một chút mong ước nó thành sự thật.
- Muốn chị ôm ngủ ạ.
Sở Kiều Ân im lặng, trái tim của cô cũng đang đập rất mạnh, nó thôi thúc cô qua đó.
- Được không ạ, chị ơi!. Đam Mỹ Trọng Sinh
- Được, chờ chị một lát.
- Dạ vâng.
Tiểu Quân mỉm cười đắc thắng với ba mình. Quẹt vào màn hình điện thoại cúp máy, lăn xuống khỏi người của Phó Tôn Trạch nằm chờ cô đến.
Ba đúng là vô dụng mà!