Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mặc Tổng, Trao Anh Một Tình Yêu

Một tháng trôi qua trong lặng lẽ và vô tình, nhanh như một chiếc lá cuốn bay. Từ ngày đó Phó Tôn Trạch hạn chế cho tiểu Quân qua làm phiền Sở Kiều Ân, một tuần chỉ được sang chơi hai lần. Lúc đầu cậu không đồng ý cứ vùng vằng với anh, nhưng do anh quá nghiêm khắc, cậu lại sợ ba giận nên cuối cùng cũng không dám làm trái.

Tiểu Quân từ trong trường lang thang đi ra, trên vai treo balo, khuôn mặt của cậu xụ xuống hầm hầm không vui.

Sở Uyên hôm nay có việc bận nên nhờ Sở Kiều Ân đến đón tiểu Tuyết, cô đến khá sớm đứng chờ tiểu Tuyết bên ngoài.

Tiểu Quân thấy cô, đột nhiên đôi mắt đỏ lên, nhưng rồi cũng cúi mặt chậm chạp bước lại dãy ghế gần đó ngồi xuống chờ Phó Tôn Trạch.

- Dì!

Tiểu Tuyết nhanh nhẹn chạy lại ôm chân cô, nãy giờ cô cứ chú ý thái độ của tiểu Quân, nên khi tiểu Tuyết chạy đến làm cô hơi giật mình.

- Dì ơi, hôm nay bạn Thành Quân bị ức hiếp.

Sở Kiều Ân ngồi xuống, giọng điệu gấp gáp, lo lắng hỏi:

- Sao thế tiểu Tuyết?

- Hôm nay có hai bạn chọc ghẹo bạn Thành Quân không mẹ, bị mẹ bỏ rơi, không cần. Còn nói sau này sẽ bị mẹ kế đánh, bỏ đói và còn vứt ra ngoài đường nữa ạ. Nếu không có cô giáo thì bạn Thành Quân đã đánh hai bạn đó.

Tiểu Tuyết non nớt kể lại chuyện xảy ra trong lớp cho Sở Kiều Ân nghe. Cô nghe xong đầu óc bàng hoàng, trong lòng thắt chặt, nhói lên từng hồi mãnh liệt, chẳng hiểu vì sao lại muốn khóc vô cùng.

Ngôi trường này là ngôi trường bậc nhất tại thành phố B. Học phí cao ngất ngưỡng, học sinh đều là những tiểu thư, thiếu gia, gia đình có điều kiện. Tiểu Quân vốn là một đứa trẻ thông minh học giỏi ngoan ngoãn, cô giáo trong trường chỉ một thời gian ngắn đã đặc biệt thích cậu, nên thành ra nhiều bạn ganh ghét đố kỵ rồi kiếm chuyện.

Đỉnh điểm làm hôm nay, hai tiểu thiếu gia nhà Âu gia và Tần gia đã trêu ghẹo, cười cợt tiểu Quân. Nói cậu là đồ không mẹ, bị mẹ bỏ rơi, trẻ con không ai cần, sau này sẽ bị mẹ kế đánh đập, bỏ đói, vứt bỏ ngoài đường. Tiểu Quân nghe xong vừa tủi thân vừa tức, hung hăng nhào đến muốn đánh nhau thì được cô giáo kịp thời ngăn lại, không thôi lại xảy ra chuyện lớn.

- Tiểu Quân!

Giọng nói trầm khàn của Phó Tôn Trạch vang lên khá lớn ở phía sau Sở Kiều Ân, tiểu Quân nghe thấy lon ton phóng xuống khỏi ghế bước đi, cúi mặt lướt qua cô.

Sở Kiều Ân cau mày khó hiểu, tiểu Quân hôm nay bị sao thế, không phải mỗi lần gặp cô đều ríu rít nói chuyện, mè nheo bám theo hay sao?

Chẳng lẽ vì chuyện bị hai bạn chọc ghẹo?

Nhưng không, một tháng nay tiểu Quân ít sang nhà cô chơi hẳn, chơi một lát cũng bị Phó Tôn Trạch gọi về học bài... Chẳng lẽ vì Phó Tôn Trạch?

- Tiểu Quân, hôm nay chị có làm há cảo, một lát qua chị nhé.

Sở Kiều Ân lên tiếng nói, bước chân của tiểu Quân khụng lại, quay đầu nhìn cô.

- Dạ thôi ạ, em theo ba em đi làm rồi, không có ở nhà.

Phó Tôn Trạch nhận thấy tiểu Quân có điều khác lạ hơn mọi ngày. Nếu bình thường chắc chắn sẽ vùng vằng với anh cả buổi, nhất quyết đòi bám theo chị xinh đẹp.

Nghe được câu trả lời này, cô chợt nhiên thấy đau lòng. Cô cảm thấy quyết định uống thuốc tránh thai là một quyết định sáng suốt, nếu không con cô lại giống như tiểu Quân.

Phó Tôn Trạch kéo nhẹ tay áo lên nhìn vào đồng hồ, bước tới hai bước nhấc bổng tiểu Quân lên, lịch sự cúi đầu chào Sở Kiều Ân.

- Trễ rồi, tạm biệt chị đi tiểu Quân.

- Tạm biệt!

- Tạm... biệt!

Sở Kiều Ân cố gắng gượng cười, vẫy tay chào tiểu Quân.

Phó Tôn Trạch mỉm cười nhẹ, nụ cười xã giao bình thường chẳng có mục đích hay ý nghĩa gì.

Xoay người bước đi ra xe, mở cửa đặt tiểu Quẩn ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho cậu và đóng sầm cửa lại, vòng qua bên kia nhanh chóng khởi động xe lái đi.

Từ ngày Sở Kiều Ân từ chối lời mời ăn tối của anh, anh e dè mặc cảm hoàn cảnh của mình nên cũng không dám tiến tới sợ làm cô khó xử, rồi ngượng nghịu khi tiếp xúc.

Cuộc sống của hai ba con anh bây giờ rất tốt. Nếu như gặp được một người phụ nữ thật lòng thương anh và tiểu Quân thì anh sẽ suy nghĩ đến việc tiến tới hôn nhân, còn không thì cứ như hiện tại.

Nếu người phụ nữ của anh bắt anh chọn giữ cô ấy và tiểu Quân, anh đành phải cúi đầu xin lỗi vì anh sẽ chọn tiểu Quân!

- ---------------

10 giờ tối...

Phó Tôn Trạch ngồi ở bàn việc, tiểu Quân cuộn mình trong chăn mê man nằm ngủ. Anh ngẩng mặt lên nhìn về hướng chiếc giường, mi tâm nhíu lại khó hiểu.

Cả ngày hôm nay tiểu Quân cứ lầm lầm lì lì, cúi mặt không tiếp xúc với ai, trợ lý của anh chọc cười cũng không cười, ăn uống thì lại rất ít và đặc biệt là đi ngủ sớm.

Nhận thấy có điều bất thường, đứng dậy bước đi lại giường ngủ. Anh cúi người sờ vào trán của tiểu Quân, trán cậu nóng hổi muốn bỏng cả tay anh.

- Tiểu Quân, tiểu Quân!

Phó Tôn Trạch quýnh quáng quăng chiếc chăn ra khỏi người cậu, sốt sắng ôm cả người cậu lên.

- Mẹ... mẹ...

Tiểu Quân gục đầu vào vai, mê man gọi mẹ. Phó Tôn Trạch hiển nhiên nghe rất rõ, nhưng cũng tạm gác sang một bên chạy đi tìm ví da và điện thoại để đưa cậu đi bệnh viện.1

Ting...

Thang máy mở ra, Phó Tôn Trạch trên người là bộ đồ thể thao, chân mang dép lê trong nhà, cấp tốc vội vàng bế tiểu Quân chạy đi ra ngoài.1

Chẳng biết đây đã là lần thứ bao nhiêu anh bế tiểu Quân đi bệnh viện trong suốt bốn năm qua. Như những lần đó anh còn có dì bên cạnh, khi về đây anh chỉ có một mình.

Đúng lúc này, Sở Kiều Ân bắt gặp hai ba con của Phó Tôn Trạch. Thấy tiểu Quân gục vào vai anh, hai tay xụi lơ buông lỏng, anh còn gấp gáp làm tâm can cô đăm ra lo lắng.

Cô hớt hải chạy đến, ngăn lại hỏi:

- Tiểu Quân bị gì sao?

- Tiểu Quân bị sốt, tôi phải đưa thằng bé đến bệnh viện.

- Anh đưa thằng bé cho tôi, anh mau lấy xe đi, anh lái sẽ nhanh hơn.

Sở Kiều Ân một tay đưa chìa khóa xe của mình cho Phó Tôn Trạch, một tay muốn bế lấy tiểu Quân.

- Được.

...

Trước cửa phòng cấp cứu, Phó Tôn Trạch trầm ngâm ngồi ở dãy ghế, toàn bộ ánh mắt dồn vào cánh cửa. Sở Kiều Ân ngồi bên cạnh cũng không kém phần lo lắng, cả hai như một cặp vợ chồng đưa con đi bệnh viện trong đêm.

Cạch...

- Thằng bé sao rồi bác sĩ?

Cánh cửa vừa mở, Phó Tôn Trạch lao đến gần bác sĩ nhanh như một cơn gió. Anh chẳng còn quan tâm điều gì ngoài tình trạng sức khỏe của tiểu Quân.

- Cậu bé sốt đến 40°C, ba mẹ đi làm thủ tục nhập viện cho bé để chúng tôi theo dõi.1

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!