2 tháng sau.
Một cuộc sống bình yên đã quay trở lại với Mặc gia, mà suốt hơn 30 năm qua không có. Ông Mặc trở nên ít nói, trầm lặng. Cách đối xử với Châu Lạc Thanh cũng hòa nhã, ôn nhu, gần gũi.1
Bà nội Mặc tuy đã ổn định phần nào nhưng sức khỏe không còn như trước. Luôn có người làm và ông Mặc túc trực bên cạnh chăm sóc, hằng ngày sẽ có bác sĩ đến thăm khám.1
Mặc Thiệu Viễn vốn rất thương bà nhưng anh quá bận công việc, Châu Lạc Thanh lại đang mang thai. Từ tháng thứ hai, cô bị nghén trong sự ngỡ ngàng của chính mình, nhưng cũng không quá nặng. Bởi vậy, thời gian chăm sóc cho bà rất ít.
Châu Lạc Thanh mặt mày ủ rủ ngồi trên giường tám chuyện điện thoại với Trình Ngữ Lam vì chồng không có ở nhà. Hôm nay là sinh thần của Nghiêm Vũ Chấn, vậy nên cô đành ép bụng cho Mặc Thiệu Viễn đi chơi một hôm, nhưng có quy định giờ giấc rõ ràng, 10 giờ tối không về nhà thì xác định qua phòng khác ngủ.1
- [Không chừng giờ này chồng cậu ôm ấp mấy em gái xinh đẹp, bốc lửa... haha.]1
Trình Ngữ Lam bên này được chồng giúp thoa kem dưỡng da chân mà chọc ghẹo Châu Lạc Thanh. Lần trước dám trêu cô không biết mùi vị của đêm tân hôn ngọt ngào, nồng cháy như thế nào. Hừ, lần này cô phải trả đũa mới được!1
- Không có nha, chồng mình không bao giờ làm vậy. Anh ấy rất ngoan!1
Nếu nói về vấn đề đó thì Châu Lạc Thanh cô tràn đầy tự tin. Sáu năm xa nhau mà tình cảm của anh không phai nhạt, huống hồ gì cô đang mang thai.
- [ Mình nói vậy thôi, lo mà giữ chồng đi.]
- Cậu đừng dọa mình, mình rất yên tâm về chuyện đó.
...
10 giờ tối, Mặc Thiệu Viễn lảo đảo đi lên phòng ngủ với vợ. Tửu lượng của anh không quá tốt, cũng không quá tệ. Anh chỉ tập tành uống rượu khoảng 5-6 năm nay, lúc trước làm gì có tiền vào những quán bar bật nhất, uống những loại rượu đắt tiền như bây giờ.1
Ngồi xuống mép giường, Mặc Thiệu Viễn đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang ngủ say sưa của Châu Lạc Thanh. Tuy cô mang thai, nhưng da dẻ vẫn rất mịn màng, trắng trẻo, căng bóng, khiến phụ nữ nhìn vào chỉ biết ganh tị.
Ánh mắt đột nhiên cháy rực khi nhìn vào vòng 1 của vợ. Thiệu Viễn chốc lát sục nhớ hôm nay anh đã có thể vượt rào giành lại quyền lợi. Tuy không thể cuồng nhiệt, triền miên, nhưng cũng đỡ hơn là không có.1
Nghĩ thế, anh đứng dậy cởi sạch quần áo trên người, tháo cả đồng hồ trên tay sợ làm vợ bị thương. Châu Lạc Thanh nghe được tiếng sột soạt, lạch cạch thì mơ màng mở mắt. Đập vào mắt cô đầu tiên đó chính là thân hình khỏe khoắn, trần trụi không một mảnh vải che thân của nam nhân.1
- Aaa1
Châu Lạc Thanh hoảng hốt la lên, ôm chặt chiếc chăn, dời tầm mắt lên xem người đàn ông biến thái này là ai.1
- Em định đạp anh nữa sao?1
Lạc Thanh buông lỏng cơ thể, thở ra một hơi đầy nặng nhọc. Trời ơi, cô bị ám ảnh việc đó, vậy mà Mặc Thiệu Viễn cứ suốt ngày bày trò làm cô giật mình.1
- Sao... sao nó...?1
Châu Lạc Thanh lắp bắp, vẻ mặt hoang mang ngờ nghệch chỉ tay vào cự l*ong đã hiên ngang dựng đứng của Mặc Thiệu Viễn.1
Anh cười gian manh, trèo lên giường thì thầm vào tai vợ:
- Ba tháng rồi vợ.1
Châu Lạc Thanh đỏ mặt đánh vào vai anh, nhưng có chút lo lắng, căng thẳng sợ ảnh hưởng tới con.
- Hay là để ngày mai đi, người anh có rượu.1
- Không, anh cởi đồ sẵn rồi. Anh sẽ nhẹ nhàng mà... Vợ!1
Mặc Thiệu Viễn làm mặt thê thảm, tội nghiệp năn nỉ Châu Lạc Thanh. Cô mím môi lưỡng lự một chút rồi cũng mềm lòng gật đầu. Bởi vậy, cô chưa bao giờ từ chối được với con người này.
Được sự đồng ý của vợ, Mặc Thiệu Viễn nắm chiếc chăn đang phủ trên người cô quăng thẳng một góc. Một tay giữ gáy cô lại hôn sâu, một tay mò mẫn thoát y cho vợ, chiếc váy ngủ nhanh chóng nằm yên vị dưới nền.1
Hai đầu lưỡi linh hoạt, dẻo dai quấn chặt vào nhau, nặng nề trằn trọc mút lấy. Mùi rượu ngập tràn trong khoang miệng của Châu Lạc Thanh, làm cô mù mịt muốn say rượu và say cả men tình. Đặt cô nằm thoải mái, Mặc Thiệu Viễn hôn dọc xuống chiếc cổ thơm tho, dừng lại ở ngực khiêu khích nhụy hoa đỏ thẫm ưỡn lên của cô. Động tác vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cô ướt ác, rên rỉ mỹ miều.
- Ưm~~1
Phía dưới căng cứng đến phát đau nên Mặc Thiệu Viễn có chút gấp gáp, nhanh chóng tìm những chỗ nhạy cảm của vợ công kích. Nếu không dạo đầu kỹ lưỡng, một lát đi vào vợ anh sẽ đau và rồi lại ảnh hưởng đến bảo bối trong bụng. Mặc dù bây giờ dục vọng xông lên tận não, nhưng anh vẫn còn sót lại một chút lý trí và biết rằng mình đã làm ba, đâu thể nào làm con mình bị thương.1
Đầu óc của Châu Lạc Thanh bây giờ trống rỗng, cô vặn vẹo cơ thể như muốn biểu tình với Mặc Thiệu Viễn rằng cô đang rất khó chịu, và cảm thấy cơ thể mình đã sẵn sàng tiếp nhận anh.
Anh ngốc đầu lên ở giữa hai chân của Lạc Thanh. Khẽ cười trầm thấp mê người, nháy mắt với vợ.
- Anh vào nha vợ?1
- Vâng...anh nhẹ thôi đó... ư.1
Châu Lạc Thanh không quên nhắc nhở để tránh tình trạng xấu hổ. Nếu lỡ anh mạnh bạo quá mức, đến bệnh viện bác sĩ hỏi tại sao chắc cô tìm cái lỗ chui xuống.1
Mặc Thiệu Viễn gật đầu, lấy chiếc gối mềm mại ân cần đặt dưới lưng vợ. Quỳ trên giường, đem hai chân của Châu Lạc Thanh đặt lên vai anh. Đẩy mạnh hông về trước, cự l*ng to lớn nóng rực, trướng đau của anh sáp nhập vào sâu nơi non mềm, ẩm ướt của cô. Đem đến một loại cảm giác trên cả tuyệt vời mà ít ai có thể kiềm chế lại được.1
- Ư...
Cả hai cùng lúc rên lên thành tiếng, khoái cảm tê dại sung sướng thoải mái lan khắp thân thể. Mặc Thiệu Viễn hừ hừ trong cổ họng, bóp chặt lấy mông cô ra vào nhịp nhàng bên dưới đóa hoa hồng diễm của cô.
- Ưm... ~~1
Mặt của Châu Lạc Thanh đầy vẻ mê muội không lối thoát, hưởng thụ khoái cảm mà chồng mình mang đến. Cơ thể cô như đang được bay bổng, chìm đắm trong mật ngọt ái tình hạnh phúc.
Từ tiếng rên rỉ yêu kiều đó, cộng thêm bầu ngực của Lạc Thanh cứ lắc lư trước mắt, Mặc Thiệu Viễn nhất thời mất kiểm soát, quên luôn mình đang làm ba, dùng sức đâm sâu vào bên trong.1
- Á...sâu quá...ảnh hưởng tới con...ư...1
Châu Lạc Thanh sợ hãi kêu lên, dùng chân đạp thẳng vào mặt anh cho anh tỉnh táo.1
Mồ hôi lấm tấm trên trán bắt đầu nhỏ giọt rơi xuống, anh khó khăn kiềm chế lại dục vọng nóng bỏng này, nhẹ nhàng nâng niu như chuộc lỗi với con.1
Ba hư quá mà!1
- ---------------