Mặc Tư Khả nhếch môi cười lạnh, rút ra trong túi một con dao găm mini sắc bén, chạy nhanh về phía trước tấn công. Sở Kiều Ân cảm thấy lành lạnh sóng lưng, liếc mắt về phía sau thì thấy Mặc Tư Khả đang lao tới, trên tay còn cầm con dao.
- Lạc Thanh, cẩn thận....
Phụp...1
Châu Lạc Thanh bị Sở Kiều Ân đẩy với lực không mạnh cũng không nhẹ. Cô chệch choạng, bật ngửa về phía sau thì được Nghiêm Hi đỡ lấy.1
Giây phút lắng động chỉ có mùi máu tanh chảy ra từ cơ thể của Sở Kiều Ân. Mặc Tử Khả hoảng hồn buông con dao đang ghim trong bụng của Kiều Ân ra, mặt mày xanh lét, tay chân run rẩy loạng choạng lùi về phía sau rồi sợ hãi bỏ chạy mất dạng.1
- Kiều Ân... chị Kiều Ân!
Châu Lạc Thanh hét lên, ngay lập tức nhào tới đỡ lấy cơ thể sắp đổ gục xuống nền của Kiều Ân.1
Khi nãy nhìn thấy Mặc Tử Khả lao tới gần cô và Lạc Thanh, cô không biết cô ta sẽ đâm ai nên đành đẩy Lạc Thanh ra xa để mình lãnh trọn con dao đó. Cô biết việc đẩy Lạc Thanh rất nguy hiểm vì Lạc Thanh đang mang thai, nhưng cô đã nhắm chuẩn sát sẽ ngã vào người của Nghiêm Hi và dù có ngã xuống cũng không nguy hiểm bằng bị đâm.1
Cô không thể để cho người khác giết con của Thiệu Viễn được!1
- Cứu người... cứu người...Anh hai!1
Nghiêm Hi hoảng loạn la lên, đảo mắt khắp nơi tìm người ứng cứu. Nghiêm Vũ Chấn lúc này bước tới, khi nãy anh đã nhìn thấy, nhưng phụ nữ cãi nhau tốt nhất anh không nên xen vào. Với lại ở trong bệnh viện mấy hôm nay cơ thể anh mệt nhừ, đâu dư hơi lo chuyện bao đồng.
Nhưng khi thấy Mặc Tư Khả tấn công cả hai, anh ba chân bốn cẳng chạy tới, nhưng tất cả đã muộn màng hết rồi!
- Sao chị không né chứ... chị Kiều Ân!
Sở Kiều Ân mỉm cười lắc đầu như muốn nói rằng mình không sao, đôi mắt nặng nề muốn khép lại.
- Tôi đưa cô đi cấp cứu!
Nghiêm Vũ Chấn bế ngang Sở Kiều Ân chạy đến phòng cấp cứu. Châu Lạc Thanh và Nghiêm Hi cũng vậy, ai cũng lo cho tình hình của cô.1
Ngồi trước phòng phẫu thuật, Châu Lạc Thanh vô cùng lo lắng, căng thẳng. Cô xoa xoa bàn tay đang lạnh ngắt, run run của mình. Sau đó chấp tay cầu nguyện cho Sở Kiều Ân bình an vô sự.
Nghiêm Hi ngồi bên cạnh nhăn mặt lắc đầu. Mặc Tử Khả chỉ có 20 tuổi, ấy vậy mà đã ngấm ngầm ý định giết người. Tuy cô ta mang họ Mặc, nhưng do Lý Tư Khiết sinh ra và nuôi nấng, bởi vậy tính tình máu lạnh y hệt nhau.
Nghiêm Vũ Chấn đứng gần đó nói chuyện điện thoại với cảnh sát trưởng. Trong lòng anh khá thoải mái vì Lý gia kẻ chết người ngồi tù, gia đình tan nát. Phải như vậy mới xứng đáng với những gì mà họ đã gây ra với em họ và cô anh.
- ---------------
Sở Kiều Ân khuôn mặt hốc hác, xanh xao nằm trên giường bệnh. Cũng may vết thương không quá sâu nên không nguy hiểm đến tính mạng.1
Châu Lạc Thanh mở cửa đi vào, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Kiều Ân.
Cô phải làm gì mới có thể trả nợ ân tình cho Kiều Ân đây? Nhưng e rằng cả đời này cô và Thiệu Viễn cũng không sao trả hết!
- Có thể đến sáng Sở tiểu thư mới có thể tỉnh lại, cô về nghỉ ngơi đi, khi nào cô ấy tỉnh tôi sẽ thông báo.
Y tá lên tiếng cắt ngang tâm trạng đang ngổn ngang, suy tư của cô. Cô mỉm cười gật đầu, đứng dậy nhìn y tá nói:
- Tôi đến phòng bệnh của chồng tôi, khi nào chị ấy tỉnh lại nhờ chị thông báo.
- Vâng.
- Cảm ơn!
Châu Lạc Thanh đứng nhìn Sở Kiều Ân một lúc rồi mới đi ra. Tất nhiên là cô đến phòng bệnh của Mặc Thiệu Viễn, xem tình hình của chồng mình thế nào.
Nhìn thấy Vương Vũ yếu ớt đứng bên ngoài quan sát anh, Lạc Thanh đi lại, lên tiếng hỏi thăm:
- Vương Vũ, anh đã khỏe chưa? Sao không nghỉ ngơi đi.
- Tôi khỏe rồi thiếu phu nhân!
- Cảm ơn anh đã giúp tôi và Thiệu Viễn, thật lòng cảm ơn anh!
Vương Vũ mỉm cười lắc đầu.
- Không có gì...Chắc cô đã biết, mọi chuyện đều do Sở tiểu thư đứng phía sau.
Châu Lạc Thanh gật đầu, trong đáy mắt đầy sự ngưỡng mộ.
- Anh có biết chị ấy đang nằm viện không?
- Cái gì?
Vương Vũ hốt hoảng, hai mắt mở to nhìn cô. Không phải khi trưa còn nói chuyện điện thoại hay sao, sao chỉ trôi qua mấy giờ đồng hồ thì đã nằm viện?
- Chị ấy bị Mặc Tư Khả đâm, tình hình bây giờ đã ổn rồi.
- Tôi phải gọi về nói với đại tiểu thư.
Vương Vũ tay chân luống cuống lấy điện thoại trong túi gọi về cho Sở Uyên, chị gái của Sở Kiều Ân.
Châu Lạc Thanh thở nhẹ một hơi, thâm tâm đã an tâm phần nào. Vặn nhẹ ổ khóa bước đi vào phòng bệnh của chồng.
Hy vọng sau tất cả, mọi người đều được hạnh phúc!
Ngồi bên cạnh tỉ mỉ quan sát Mặc Thiệu Viễn, Châu Lạc Thanh khẽ cười vì cảm thấy mình thật may mắn. Khuôn mặt đã đẹp trai vậy mà tính tình còn ôn nhu, ấm áp... Nếu cô là Kiều Ân thì cô cũng rung động mất thôi, nhưng không biết lúc đó cô có làm được như Kiều Ân hay không?
- Chồng à, có phải em rất may mắn hay không?
Nắm lấy bàn tay anh vuốt ve, mí mắt của Châu Lạc Thanh nặng trĩu. Mấy ngày hôm nay quả thật đã rút cạn sức lực, tinh thần của cô. Lại thêm cô đang mang thai, cơ thể vốn dĩ đã rất mệt lại còn mệt thêm.
Ôm lấy bàn tay của chồng gục xuống giường bệnh. Tưởng chừng như tương lai của cô sẽ rất đơn độc, đau khổ, vất vả vì phải làm mẹ đơn thân, một mình gồng gánh Mặc Thị, chìm đắm trong nước mắt vì thương nhớ một người.
Lạc Thanh sợ chứ, cô sợ màn đêm tăm tối phủ xuống, phủ lên cả cuộc sống của hai mẹ con cô sau này. Nhưng ý trời đã sắp đặt như vậy, hiển nhiên cô không có cách thay đổi.
Nhưng không, Mặc Thiệu Viễn không bao giờ tàn nhẫn bỏ cô một mình gánh vác nhiều thứ như vậy. Anh hứa rằng sẽ chăm sóc, bảo vệ...cho cô thì tất nhiên anh sẽ làm được.
Dù chỉ còn một tia hy vọng mong manh, một hơi thở sau cùng yếu ớt thì anh cũng sẽ quyết tâm, kiên cường, bằng mọi giá giành lại sự sống cho mình như ngày hôm đó.
Và cuối cùng anh đã làm được!