Rầm... rầm... rầm
- Ông Mặc, xảy ra chuyện lớn rồi, nhị thiếu gia đã gặp tai nạn.
Một người vệ sĩ thở hổn hển, gấp gáp chạy đi vào.
Ông Mặc đang ngồi ở sofa xem tin tức buổi tối. Bấn loạn, hoảng hốt đến mức rơi cả remote.1
Ông bật dậy, hỏi:
- Tình hình như thế nào rồi, mau đưa tôi đến đó.
Lúc này Sở Kiều Ân và Châu Lạc Thanh từ trên lầu đều chạy xuống. Nhìn tên vệ sĩ mặt mày đang lem luốc, quần áo rách rưới tồi tàn, tay chân còn có vết thương làm lòng của cả hai sụp đổ ngay tức khắc.
- Thiệu Viễn đâu?
Châu Lạc Thanh chạy tới níu tay của tên vệ sĩ đó, hai mắt trợn lên đỏ trạch, khuôn mặt tái xanh.
- Nhị thiếu gia...
- Mau đưa tôi đến đó, tôi phải gặp anh ấy...
Châu Lạc Thanh hoảng loạn không cần nghe mấy câu sau, nước mắt đầm đìa rơi xuống ướt cả cổ áo, trái tim đập mạnh đến mức muốn vỡ tung lồng ngực.1
Sở Kiều Ân quỵ xuống nền, bàn tay mềm mại cuộn tròn run run. Ánh mắt cháy rực uất hận, câm hận nhìn đăm đăm một hướng.
Lòng của cô gào thét: ' Mặc Đình Kiên, Lý Tư Khiết... Tôi phải giết chết hai người! '1
Châu Lạc Thanh cố gắng hít thở, chấn chỉnh tâm lý của mình là chồng mình không sao để bản thân không gục ngã trước khi đến đó.1
Hơn 20 phút sau, Châu Lạc Thanh và ông Mặc đến đó. Cảnh sát cũng đã có mặt và đang phong tỏa hiện trường, đội phòng cháy chữa cháy đã dập tắt đám lửa khủng khiếp đó, nhưng chiếc xe của Mặc Thiệu Viễn đã bị thiêu rượi thành sắc vụn.
- Thiệu Viễn đâu rồi, tại sao em không nhìn thấy...?
Châu Lạc Thanh gào lên với Nghiêm Vũ Chấn. Khuôn mặt anh thảm hại, đôi mắt đỏ bừng nói với cô.
- Em ấy đã được đưa đi bệnh viện cấp cứu. Chúng ta đi thôi Lạc Thanh.1
Nghiêm Vũ Chấn nói xong kéo tay của Châu Lạc Thanh về hướng xe anh. Anh nán lại nơi đây là chờ cô đến, anh biết, người phụ nữ này rất quan trọng với em họ của anh.
- ---------------
Mặc Đình Kiên và Lý Tư Khiết là hai người vui sướng nhất lúc này vì đã đạt được mục đích, nhưng cảnh sát đã nhập cuộc điều tra, việc này khiến cả hai không khỏi lo lắng.1
Vì không muốn để cho mọi người nghi ngờ, ngay sau khi ông Mặc rời đi thì Lý Tư Khiết và Mặc Đình Kiên cũng đến đó đóng vai làm một người dì tốt, anh trai tốt.1
Nhưng khi đến đó thì ông Mặc đã đến bệnh viện, thế là cả hai lật đật đi đến bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng cấp cứu. Ông Mặc rơm rớm nước mắt nhìn lên đèn cấp cứu, bàn tay đan xen vào nhau cầu nguyện cho Mặc Thiệu Viễn bình an.1
Châu Lạc Thanh ngồi trên dãy ghế ngoài hành lang bệnh viện nắc lên từng cơn trong lo lắng. Tay chân bủn rủn, cả người cũng không còn chút sức lực nào được bà Nghiêm và em gái của Nghiêm Vũ Chấn tên là Nghiêm Hi ngồi hai bên đỡ lấy, luôn miệng an ủi.
- Lạc Thanh, Thiệu Viễn phúc lớn mệnh lớn, không sao đâu con.1
- Đúng rồi em, cô trên đời cũng sẽ phù hộ cho Thiệu Viễn mà.1
Ông Châu hay tin con rể gặp nạn cũng vội vàng chạy đến. Nhìn con gái thất thần, sướt mướt làm ông đau xót đến tê buốt trong lòng.
Con gái của ông vừa mới vui vẻ, hạnh phúc đây thôi mà.
- Thiệu Viễn sao rồi anh sui?
Ông Châu nhìn ông Mặc hỏi.
- Vẫn còn bên trong cấp cứu, không biết sao nữa... hự.
Ông Mặc nói đến đó thì xúc động không thể nói tiếp, đưa tay lau nước mắt của chính mình. Dù Mặc Thiệu Viễn có chút ngang tàn, cố chấp không nghe lời nhưng cũng là con trai của ông. Ông càng thương anh nhiều hơn khi anh bị thất lạc bên ngoài đến tận 23 năm mới đoàn tụ với gia đình.1
Mặc Đình Nghiêm và Lý Tư Khiết nhìn nhau nhướn mày cười trộm. Khi nãy những người anh thuê báo cáo, chiếc xe nổ tung khi Mặc Thiệu Viễn vẫn còn bên trong chưa thoát ra được.1
Chắc chắn đã bị nổ chết banh xác!1
*Cạch...
Qua rất lâu cánh cửa phòng cấp cứu mới mở ra, bác sĩ có chút buồn bã thông báo.1
Châu Lạc Thanh nhìn thấy liền quýnh quáng quệt nước mắt nước mũi lao đến.
- Con trai tôi thế nào rồi?
Ông Mặc hỏi.
- Xin chia buồn với Mặc gia, chủ tịch Mặc không qua khỏi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.1
- Không... không... chồng tôi sao có thể chết được chứ? Ông nói bậy...1
Châu Lạc Thanh lắc đầu trong cơn điên loạn, nức nở gào rống lên trong đau đớn tuyệt vọng không tin đây là sự thật. Làm sao cô có thể chấp nhận sự thật phủ phàng này chứ, rõ ràng Thiệu Viễn bảo cô chờ anh về, anh không thể nói mà không giữ lời được.
Mặc Đình Kiên nghênh mặt cười nhẹ, hai tay đút vào túi quần nhướn mày đắc ý. Thì ra cảm giác chiến thắng nó tuyệt vời, thoải mái như thế này.1
Về sau, Mặc Thị sẽ là của anh!1
Haha...
Ông Mặc gục xuống, hai tay ôm mặt bất lực òa khóc.
- Thiệu Viễn, đừng bỏ em một mình!1
Thân thể mảnh mai của Châu Lạc Thanh liêu xiêu nghiêng ngã, nước mắt trực trào rơi xuống thấm đẫm cả vùng cổ áo. Tóc tai rũ rượi có làn gió nhẹ nhàng thổi qua vờn nhẹ mái tóc và khuôn mặt của cô. Đầu cô vang vọng giọng nói trầm ồn lãnh đạm nhưng ngọt ngào, êm dịu, đầy cưng chiều gọi ' VỢ ƠI ' của Mặc Thiệu Viễn. Đôi môi đỏ mộng của cô mấp mấy muốn nói ' VỢ Ở ĐÂY ' nhưng chưa thành lời thì cô đã ngã gục thiếp đi, cũng may Nghiêm Hi và bà Nghiêm đỡ kịp.1