- Aaa
Cô kinh hồn táng đảm mở choàng mắt ra, tim cô như muốn ngừng đập. Vừa thét vừa dùng chân đạp mạnh một cú khiến người đàn ông đang không đề phòng ngã nhào xuống đất.1
Trong đầu của Châu Lạc Thanh cứ mặc định người mình vừa đạp chính là Mặc Đình Kiên. Bởi vậy, khi cô vung chân thì ánh mắt của cô đã dán vào cánh cửa, bật dậy thừa sống thiếu chết bỏ chạy, chạy càng nhanh càng tốt.1
- Ui...1
Mặc Thiệu Viễn nhăn nhó nửa nằm nửa ngồi dưới nền, ai đó làm ơn giải thích cho anh hiểu chuyện gì đang xảy ra đi.1
Xuống máy bay gần 3 giờ sáng, anh vội vã về nhà với vợ ai ngờ bị vợ đạp té nhào thành ra thế này.1
Không biết có gãy tay không nữa?1
Chắc ngày mai phải đổi chiếc giường thấp thấp một chút, giường này hơi cao nên té hơi đau.1
Khoan đã...1
Vợ anh chạy đi đâu rồi?1
Còn nữa, Lạc Thanh hôm nay ăn mặc kiểu gì vậy? Mồ hôi nhễ nhại cả người, anh thấy xót quá nên mới giúp cô cởi ra cho mát mẻ, ngủ mới thoải mái.1
Ai ngờ bị đạp!1
- Vợ à!1
Mặc Thiệu Viễn đứng dậy, xoa xoa khuỷu tay đang đau điếng của mình. Khi chiều anh nói là ngày mai mới về được, giọng cô buồn buồn, đôi mắt đỏ đỏ làm anh vừa xót vừa thương như ai bóp chặt trái tim. Thế là anh đẩy nhanh tiến độ, còn lại phân phó cho nhân viên rồi lên máy bay về luôn trong đêm. Vì bận quá nên anh không để ý đến điện thoại, lúc thấy cuộc gọi nhỡ thì đã khuya và anh cũng đang chuẩn bị lên máy bay đi về.1
Bụp... bụp... bụp
Tiếng bước chân chạy vội vã xuống nhà, mặt mày của Châu Lạc Thanh bây giờ cất không ra giọt máu. Tóc tai hỗn độn tán loạn bết dính vào khuôn mặt, trong đầu của cô chỉ nghĩ đến chồng mình mà thôi.1
Xuống nhà, cửa lớn của Mặc gia được mở tung. Ngoài sân còn có 7-8 người vệ sĩ cao to lực lưỡng đang chuẩn bị lên xe rời đi, cô còn thấy Vương Vũ đứng nói chuyện với vệ sĩ gác cửa của Mặc gia.1
Lạc Thanh như cá gặp nước, chạy ùa ra ngoài quýnh quáng níu cánh tay của Vương Vũ.
- Vương Vũ... mau... mau gọi cho Thiệu Viễn... nhanh đi... nhanh đi.1
Đôi mắt rưng rưng, đỏ au sợ hãi, lắp ba lắp bắp chẳng thành một câu trọn vẹn. Vương Vũ và vệ sĩ của Mặc Thiệu Viễn cau mày, khuôn mặt khó hiểu nhìn nhị thiếu phu nhân.1
Ủa... không phải nhị thiếu gia vừa lên phòng hay sao?1
Gọi là gọi như thế nào?
- Các người không nghe tôi nói gì hay sao? Hả?
Tay chân run lẩy bẩy, gào rống giận dữ khi ai cũng nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ và không ai có phản ứng gì.
- Vợ à!1
- Vợ à! Em chạy đi đâu rồi?1
Giọng gọi ồn ồn đầy ma lực của Mặc Thiệu Viễn vang lên giữa không gian thanh vắng càng nghe rõ ràng hơn. Anh chưa thấy ai như vợ anh, chồng về không mừng không ôm mà lại đẩy đạp bỏ chạy mất hút... Vậy mà nói yêu, nói nhớ người ta!1
Châu Lạc Thanh thoáng chốc cứng đơ cả người, trợn mắt, bên tai cô vang vọng giọng nói của chồng... Khoan đã, những người này không phải vệ sĩ theo bảo vệ chồng cô hay sao, họ ở đây thì chồng cô ở đâu?1
- Thiếu gia, nhị thiếu phu nhân đang ở đây!1
Vương Vũ cao giọng nói, nhìn qua đám vệ sĩ mím môi cười. Ánh mắt của họ bẽn lẽn quay sang hướng khác, bụm miệng không dám phát ra âm thanh.1
Đầu ốc của Lạc Thanh quay cuồng, bàn tay buông lỏng cánh tay của Vương Vũ ra. Quay người nhìn vào bên trong, thân ảnh cao lớn bất phàm, khuôn mặt kiên nghị góc cạnh của Mặc Thiệu Viễn xuất hiện trước tầm mắt cô.1
Ngàn dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu???
- Vợ chạy đi đâu vậy? Còn đạp anh?1
Vừa đến chỗ Châu Lạc Thanh đang đứng, Mặc Thiệu Viễn đã kéo cô ôm vào lòng. Một tay đặt ở eo cô, một tay vén những lọn tóc bết dính lên mặt ra sau mang tai, ân cần lau đi mồi hồi đang đầm đìa trên trán.
Lạc Thanh chết lặng mấy giây, chớp chớp mắt nhìn Mặc Thiệu Viễn. Sau mấy giây cô mới có phản ứng, nức nở ôm chặt lấy anh.1
- Huhu... em sợ lắm...!1
- Sao lại khóc? Nín, anh thương!1
Mặc Thiệu Viễn xoa xoa đầu cô dỗ dành. Đám vệ sĩ không kiềm nổi nữa mà bật cười thành tiếng. Hình như nhị thiếu phu nhân nghĩ nhị thiếu gia là ma quỷ hiện hình... haha.1
- Cười cái gì?1
Mặc Thiệu Viễn nghiêm túc, mọi người im bật không ai dám hé nữa miệng cười.1
Ôm lấy Châu Lạc Thanh bước đi. Hai tay run run của cô vẫn ôm chặt lấy anh không buông, thút thít trước ngực.
Bước tới cầu thang, Mặc Thiệu Viễn bỗng nhiên nâng Lạc Thanh lên cao, hai tay ôm lấy cặp mông tròn trịa của vợ bước đi.1
Hai chân của Châu Lạc Thanh quặc lấy thất lưng anh, tay ôm cổ, mặt dụi vào hõm cổ ngửi mùi hương vốn có của chồng.1
Vào phòng, anh ôm cô lại giường ngồi xuống. Kéo nhẹ cô ra, lau đi những giọt nước mắt và mồ hôi dính trên mặt.
- Anh xin lỗi, anh làm em sợ đến như vậy à?1
Châu Lạc Thanh hít hít mũi lắc đầu. Nếu không phải khi tối Mặc Đình Kiên đột ngột vào phòng, thì cô cũng không phản ứng mãnh liệt đến như vậy.1
- Vậy em sợ điều gì?
Châu Lạc Thanh vẫn chưa hết hoảng sợ, dụi mặt vào cổ anh nhất quyết không muốn rời, tận hưởng sự thân mật để khỏa lấp những nhớ nhung, sợ hãi trong lòng. Chỉ có ở bên anh, cô mới có cảm giác an toàn. Những lúc gặp biến cố, nhiều lần muốn tự vẫn, chỉ có hình bóng anh xuất hiện kéo ý định tiêu cực của cô lại.1
- Cả ngày anh không tắm, em không thấy hôi sao?1
Giọng cười trầm ấm vang lên đều đều bên tai, bàn tay to lớn vỗ vỗ vào mông cô đầy sự cưng chiều.
- Không, rất thơm!1
- Lạc Thanh, sao em lại ăn mặc như vậy? Không thấy nóng sao?1
Bàn tay của Mặc Thiệu Viễn chui vào bên trong áo vuốt ve lưng cô. Bên trong hừng hực, mồ hôi ướt đẫm. Cô còn mặc áo lót khi ngủ, hình như cô đâu có thói quen này!1
- Nóng!
Không nhắc thì thôi, nhắc đến là cả người cô bức rức, nóng nực không chịu nổi liền nhăn nhó biểu tình với anh.1
- Vậy sao còn mặc, cởi ra!1
Đặt Châu Lạc Thanh xuống giường, anh đi lại bàn trang điểm lấy kẹt tóc kẹt gọn lên cho cô. Bắt đầu giúp cô cởi bỏ bộ đồ ngủ lông này, trời ơi, cô mơ mình đang ở sapa hay sao?1
- Em muốn đi tắm, dính dính khó chịu quá!1
- Không được, chỉ có thể lau người thôi. Theo anh!1
Bế ngang Lạc Thanh đi vào phòng tắm. Mặc Thiệu Viễn lấy khăn bông nhúng nước, sau đó cởi luôn bộ đồ lót trên người cô ra, tỉ mỉ lau sạch sẽ những ngõ ngách trên cơ thể cho cô dễ chịu.1
Châu Lạc Thanh vừa ngại vừa ấm áp hạnh phúc, nhưng cũng ngồi yên phó mặc cơ thể cho chồng.1
- Đợi anh tắm.1
- Vâng.1