Nhìn Lý Tư Khiết bị tát đến hai bên mặt hiện rõ dấu tay, khuôn mặt đỏ trạch, khé môi rướm máu mà Mặc Thiệu Viễn hả dạ vô cùng. Anh muốn cho bà ta và Mặc Tư Khả biết sợ, như vậy sau này khi Châu Lạc Thanh về Mặc gia, mấy người đó không còn dám ức hiếp.
Châu Lạc Thanh ngồi trước bàn trang điểm xem bên mặt khi nãy bị tát của mình, tuy không còn quá đỏ nhưng vẫn còn ran rát.
hụ hụ
Chiều nay anh về, cô phải làm nũng mới được!1
Mặc Thiệu Viễn về chung cư, vội vàng vào phòng ngủ tìm cô. Dù công việc rất nhiều nhưng cô vẫn quan trọng, tuy Vương Vũ nói rằng không sao, nhưng anh phải tận mắt xem mới cảm thấy an tâm.
Nghe tiếng mở cửa, nhìn vào trong gương liền thấy anh bước vào, cô liền quay sang nhăn nhó với anh.
- Có đau lắm không?
Mặc Thiệu Viễn xót xa cúi người cầm lấy bả vai cô, tỉ mỉ quan sát rồi đau lòng sờ vào mặt cô.
- Đau lắm đó.
- Anh lấy khăn lạnh lau cho em.
- Vâng.
Châu Lạc Thanh tủm tỉm ôm lấy thắt lưng. Khi nãy cô hùng hồn, ngang ngạnh bao nhiêu, bây giờ ngoan ngoãn bấy nhiêu.
...
Buổi tối, Mặc Thiệu Viễn ngồi trên giường chăm chú vào màn hình vi tính phía trước mặt. Châu Lạc Thanh thì đứng trước tủ quần áo, khuôn mặt nhăn nhó không biết ngày mai mình sẽ mặc chiếc váy nào về Mặc gia cùng anh.
- Thiệu Viễn, chiếc váy này được không?
Lạc Thanh cầm chiếc màu nude giơ lên, kiểu dáng đơn giản, kín đáo nhưng sang trọng quý phái.
- Được.
Mặc Thiệu Viễn nhàn nhạt nói, nhưng mắt vẫn dán vào máy tính, không một giây ngẩng mặt lên nhìn cô.1
- Hay là chiếc váy này, Viễn!
Châu Lạc Thanh lấy thêm một chiếc váy màu trắng, kiểu dáng cầu kỳ hơn một chút, nhưng vẫn rất kín đáo.
Mặc Thiệu Viễn thở dài, ngước lên nhìn cô, không do dự nói:
- Bộ nào cũng được, em mặc gì cũng đẹp.
Lạc Thanh cười tươi nhìn anh, ánh mắt chứa đầy hạnh phúc.
Miệng ngọt như vậy, trái tim mềm yếu của cô làm sao chịu nổi đây!
- Lại đây.
Mặc Thiệu Viễn phẩy tay bảo cô đi lại với anh. Châu Lạc Thanh ngoan ngoãn nghe theo, treo hai chiếc váy vào tủ, đi lại gần anh.
Bỏ chiếc máy tính xuống giường, kéo cô ngồi xuống đùi mình. Lạc Thanh ngồi yên không dám cử động, mang tai bỗng chốc đỏ ửng. Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, khi mông cô đặt xuống, con mảnh thú hung hăng của anh liền ngọ nguậy.
- Mặt còn rát không?
Mặc Thiệu Viễn hôn phớt lờ qua môi, bàn tay không an phận mà vỗ vỗ vào bờ mông cong, ánh mắt mê muội nhìn chằm chằm vào ngực của cô.1
- Không! Thiệu Viễn, em hỏi anh, anh có hãm hại Lý Thục Di hay không?
Châu Lạc Thanh mong đợi câu trả lời, khuôn mặt có chút hiếu kì. Từ trưa đến giờ cô cứ thắc mắc, Lý Thị dĩ nhiên là do anh làm nhưng còn Lý Thục Di, chẳng lẽ anh lại chơi trò hèn hạ đến như vậy.
- Không, anh cũng khá bất ngờ.
- Vậy thì ai làm chứ?
Cô đưa tay miệng ngẫm nghĩ, chẳng lẽ đúng như những gì cô nói. Nam chính trong đoạn video đó đã có gia đình, người vợ ghen tức nên mới làm như vậy.
- Không liên quan đến chúng ta, em suy nghĩ làm gì cho mệt.
Mặc Thiệu Viễn ôm chặt cô hơn, dụi mặt vào ngực cô giở trò hôn hít. Mùi hương phát ra từ da thịt cô, làm anh nghiện không cách nào có thể cai được. Một lần thân mật với cô, khiến anh mãi mãi không quên, cô rất ngọt ngào y như giọng nói của cô vậy.
- Hôm nay không được đâu nha~~
- Anh biết!
* Reng... reng... reng
Nghe được tiếng chuông điện thoại, Mặc Thiệu Viễn hừ hừ trong cổ họng ngẩng mặt ra. Nhìn xuống chiếc điện thoại, màn hình xuất hiện hai chữ anh họ, anh với tay cầm lấy lên nghe.
- Em nghe đây.
- [ Em rảnh chứ, anh đang ở bar. ]
- Em rảnh, nhưng không đi được.
- [ Tại sao? ]1
Nghiêm Vũ Chấn tức chết với thằng em chết tiệt này. Lúc cần tâm sự thì kéo anh đi cho bằng được, tới phiên anh nói rảnh nhưng không đi được. Rõ ràng là muốn đánh nhau mà!
- Em là người đàn ông có trách nhiệm, đâu thể để bạn gái mình ở nhà một mình. Sao? Có chuyện gì? Nói qua điện thoại đi.
- [ Hừ... nhớ đấy! ]
tút tút tút
Ha...
Mặc Thiệu Viễn bật cười, quăng điện thoại sang một bên. Có chút quá đáng nhưng thôi, để vài hôm nữa anh dẫn Lạc Thanh về Nghiêm gia rồi nói chuyện một thể.
- Là anh họ của anh à? Nghiêm tổng?
- Ừ.
- Viễn, anh còn giận ba em không?
Châu Lạc Thanh nghiêm túc nhìn anh, đôi mắt phảng phất chút khó xử, đau buồn. Nghe cô hỏi vậy, động tác của anh khựng lại, ngẩng mặt nhìn cô.
- Còn thì sao, mà không còn thì sao? Em sẽ bỏ anh nữa à?
Mặc Thiệu Viễn nữa đùa nữa thật, chân mày hơi nhếch lên mong đợi câu trả lời vừa ý.
- Dĩ nhiên là không rồi, nhưng em cũng mong anh... hết giận ba em.
Khuôn mặt xinh đẹp xụ xuống, bàn tay đan xen vào nhau.
Mặc Thiệu Viễn bật cười lớn, hôn thắm thiết vào gò má của cô. Sao có thể dễ thương như vậy chứ, y như năm đó anh gặp cô.
- Anh không giận ba em nữa, vì em, anh bỏ qua tất cả!
- Yêu anh, hì hì!1
Châu Lạc Thanh mừng rỡ hai tay câu lấy cổ anh, hôn vào môi anh một cái thật kêu.
- Em ngủ sớm đi, anh làm việc!
Mặc Thiệu Viễn cạ cạ chóp mũi của mình vào chóp mũi cô, hơi thở của cả hai gần sát với nhau, dừng như không có gì là xa cách.
- Anh làm việc nữa sao? Hay là em giúp anh.
- Không cần! Ngày mai chúng ta về Mặc gia, em muốn xấu xí trong lần đầu về ra mắt gia đình chồng hay sao hử?
- Vâng, vậy anh làm việc đi, nhưng đừng trễ quá nhé. Em ngủ trước!
Mặc Thiệu Viễn mỉm cười, đặt Lạc Thanh nằm xuống giường, anh đứng dậy kéo chăn đắp lên cho cô, hôn lên trán một nụ hôn thật sâu như lời chúc ngủ ngon.
Tắt đèn, ánh sáng vàng mờ nhạt bao phủ căn phòng nồng đậm hạnh phúc. Châu Lạc Thanh mỉm cười, nhắm mắt tiến vào giấc ngủ. Khuôn mặt của thiếu nữ tràn đầy sức sống, vui vẻ, không còn như lúc trước, cứ tắt đèn là nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống. Nhiều đêm cô gào khóc tỉnh giấc vì trong mơ xuất hiện chàng trai năm nào cô yêu, ngồi co ro một góc tự hành hạ bản thân đến khi bình minh lên.
Ba mẹ ly hôn, cô bị chấn thương về mặt tâm lý. Lớn lên cô liên tục thất vọng về người mà cô gọi là ba mẹ. Hai người luôn nói là muốn tốt cho cô, nhưng họ vốn dĩ không một lần hiểu cô.
Từ một cô gái hồn nhiên, ăn chưa no lo chưa tới, cô trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, kiên cường, một mình vượt qua tất cả.