00:00 giờ, trên mạng xã hội xuất hiện hình ảnh và đoạn video của một cặp đôi đang quấn chặt lấy nhau. Nữ nhân nằm dưới thân nam nhân nức nở cầu xin, tiếng rên rỉ vang vọng, khuôn mặt đầy sự thỏa mãn dục vọng, bấu víu lấy nam nhân nũng nịu cầu xin tiếp tục ' yêu ' mình.
Nữ nhân trong đoạn video đó chính là tiểu thư Lý Thục Di, khuôn mặt của nam nhân được che mờ nên không rõ danh tính. Đoạn video và hình ảnh được lan truyền đến chống mặt, khắp các trang báo đều đã đăng tin, mục đích rõ ràng là muốn hạ nhục Lý Thục Di, vùi mặt mũi của Lý gia vào trong vũng bùn.1
_ Rầm.
- Lý Thục Di, sao mày lại ngu xuẩn làm ra những chuyện nhục nhã như thế này hả. Mày nói xem sao này tao còn mặt mũi nào ra đường nhìn mọi người nữa... HẢ.
Ông Lý tức giận đến lồng ngực đau nhói, đưa tay ôm ngực thở đứt quảng. Hai hôm nay Lý gia và Lý Thị liên tục nhận tin dữ.
Mặc Thiệu Viễn quả nhiên nói là làm, nếu không công khai xin lỗi thì sẽ không để yên. Nhưng như vậy có phải quá gấp rồi không, chưa đầy một ngày mà!1
Lý Thục Di tay chân run rẩy ngồi co ro trên giường khóc nức nở, nước mắt giàn dụa cả khuôn mặt. Cô không dám nhìn vào tập chí, cũng không dám xem điện thoại, vì trên đó đầy rẫy những thông tin của cô.
- Ba, mẹ cứu con đi... huhu...con sợ lắm.1
Bà Lý cũng không khá hơn cô là mấy, chân đứng không vững, cả người như muốn ngất đi.
- Thục Di, con làm vậy mẹ biết cứu con làm sao đây... tôi đã bảo là đừng đụng vào Mặc Thiệu Viễn rồi mà... các người cứ nghe lời Tư Khiết, bây giờ... biết làm sao đây.
- Có chuyện là bà đổ hết lên đầu tôi, không phải bà cũng thích nó làm con rể lắm sao...Lý Thục Di, nó là thằng nào, hả?
- Con...con
- Nói!
Ông Lý quát lên làm cho Lý Thục Di càng sợ hơn. Người này cô quen khoảng bốn tháng trước, hôm đó cô và Mặc Tư Khả đi quán bar, cô đã bị tên khốn này chuốc thuốc rồi lên giường với nhau. Sau lần đó cô và hắn vẫn thường xuyên gặp nhau ở khách sạn, nhưng cô đã dừng lại khoảng một tháng trước. Ai ngờ hắn đã đặt camera quay lại những lúc cô và hắn hoan ái, cô thật sự không ngờ tới!
- Là Lãng Nghệ, con... chỉ biết như vậy thôi... huhu... con không biết. Ba, ba chặn thông tin lại đi... Nếu không, làm sao con sống nổi, còn ai dám lấy con nữa chứ... huhu!
Lý Thục Du níu lấy tay ông, phải, chặn thông tin lại thì sẽ không phát tán nữa.
Ông Lý thở mạnh ra một hơi, vung tay của Lý Thục Di ra, tiếp tục quát lên tức giận.
- Mày nghĩ Lý gia đủ quyền lực để chặn thông tin này sao?
- Huhu...ba gọi cho cô đi...
Ông Lý day day thái dương, khuôn mặt tái mét thêm phần mệt mỏi.
Thật sự bây giờ ông mới tỉnh ngộ, không nên tham lam quá nhiều. Từ lúc Mặc Thiệu Viễn điều hành tập đoàn, tuy không còn được như lúc trước nhưng cũng không quá khó khăn, có thể nương theo sống cả đời yên ổn.1
Lấy điện thoại gọi cho Lý Tư Khiết nhờ giúp đỡ, ông tin Mặc gia đủ quyền lực vùi lấp chuyện này, nhưng đã gọi đến cuộc thứ hai mà Lý Tư Khiết vẫn không nghe máy.
- Má nó, cũng nó bày mưu xúi dạy, bây giờ gặp nạn thì ru rú trong Mặc gia làm vợ hiền dâu thảo. Hôm qua đến đó nó cũng không nói giúp một lời.
Ông Lý lấy chân đá vào góc tường như trút giận, sang đầu nhìn Lý Thục Di, cả người bừng bừng lửa giận đi ra khỏi phòng.
Con với cái, chỉ biết gây chuyện!
- Mẹ, mẹ bảo ba cứu con đi...nếu không con sẽ tự vẫn chết cho ba mẹ vừa lòng... huhu.1
- ---------------
Châu Lạc Thanh về đến chung cư thì trời đã trưa. Mở cửa ra đi vào, cô nhìn thấy có mấy chai rượu đã uống sạch nằm lăn lóc dưới nền.
Trái tim của Châu Lạc Thanh nhói lên thắt chặt, nhìn về hướng phòng ngủ với hy vọng có Mặc Thiệu Viễn bên trong. Cô kéo vali đi vào, mở cửa phòng ngủ thì trống không, chăn gối cũng xếp gọn gàng y như ngày cô bỏ đi. Mở cửa tủ quần áo xem thử, quần áo, vật dụng của anh vẫn còn ở đây.
Ngồi phịch xuống nép xuống với khuôn mặt đầy buồn bã, bực dọc. Cô rất hối hận khi đã tự ý bỏ đi trong khi cả hai đang rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng lúc đó cô sợ. Nếu cô hỏi anh, anh sẽ giữ cô lại và bắt Lý Thục Di phá thai, lúc đó cô biết đối diện sao với xã hội và Mặc gia.
Đầu giờ chiều, Châu Lạc Thanh đến tập đoàn tìm anh, nhân viên lại có chuyện bàn tán khi thấy cô xuất hiện. Hôm qua chứng kiến toàn bộ câu chuyện của Hàn Quân Thụy và Mặc Thiệu Viễn, họ cũng đã hiểu ra chút ít, lại thêm anh công khai nói rằng mình đã có bạn gái, họ chắc chắn rằng bạn gái anh là Châu Lạc Thanh.1
Đi thẳng lên phòng làm việc của tổng giám đốc, đặt tay lên ổ khóa rồi do dự buông ra. Hít lấy một hơi thật sâu, dùng hết dũng khí cả đời mở cửa bước vào.1
Khóe môi của Mặc Thiệu Viễn nhếch lên một đường cong hài lòng, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào văn kiện, từng ngón tay gõ gõ xuống bàn như đã rõ là ai.1
- Thiệu Viễn, em về rồi!
Nhỏ giọng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào như mật ngọt, đôi mắt tròn xoe cụp xuống, bàn tay đan xen vào nhau.
- Anh giận em à?
Châu Lạc Thanh từng bước đi lại khi thấy anh lạnh nhạt với mình, níu lấy cánh tay anh, nũng nịu đáng thương cho anh nguôi giận.
- Không phải chúng ta chia tay rồi sao?1
- Anh chưa đồng ý mà, như vậy không tính.
- Tôi đồng ý.1
Mặc Thiệu Viễn ngước lên nhìn cô, nhìn vào đôi mắt tròn xoe, long lanh.
Tự ý bỏ đi gần nữa tháng, anh gọi không nghe máy. Anh phải cho cô biết trân trọng anh, trong đầu dứt bỏ hai chữ chia tay.
- Viễn, em sai rồi... Cũng tại anh chứ bộ, anh không rõ ràng, lúc trước anh còn nói sẽ kết hôn.
- Tôi nói kết hôn, nhưng tôi đâu nói là kết hôn với cô ta.
Mặc Thiệu Viễn đứng lên, đối diện với cô. Những câu nói của Hàn Quân Thụy vọng vào đầu anh, nhìn xuống tay cô, trong lòng xót xa muốn ôm cô vào lòng.1
_ Reng reng reng.1
- Nói!
- [ Nhị thiếu gia, ông Lý qua Mặc gia kiên quyết đòi gặp cậu, thái độ rất hung hăng. ]1
Quản gia Trương gọi đến, giọng nói lo lắng cho anh.
- Bảo ông ta chờ tôi.
Mặc Thiệu Viễn nhếch mép, muốn làm dạ để Mặc gia giúp ngăn chặn thông tin của Lý Thục Di hay sao?
Anh đâu rảnh!1
- Anh đi đâu?
- Tôi về Mặc gia, em muốn đi cùng không?1
Anh nhướng mày, thái độ cũng dễ chịu hơn khi nãy rất nhiều.
Khuôn mặt xụ xuống lắc đầu, buồn bã không thôi. Bây giờ cho cô tiền, cô cũng không dám đến đó.1