Ngồi ăn trưa một mình trong phòng làm việc, Châu Lạc Thanh chẳng có một chút tâm trạng nào để ăn uống. Trong lòng cứ bồn chồn, lo lắng không biết Mặc Thiệu Viễn có thuyết phục được gia đình anh chấp nhận cô hay không.
Trong lúc này, điện thoại cô vang lên một tin nhắn, Châu Lạc Thanh nghĩ là anh nên nhanh chóng cầm lên xem. Nhưng người gửi tin nhắn không phải là anh mà là một số lạ, với dòng tin nhắn cũng rất lạ.
[ Nhà hàng X, tôi đang đợi cô. ]
Châu Lạc Thanh là người thông minh, hiển nhiên cô biết người gửi tin nhắn này là ai.
Cau mày suy nghĩ, đắn đo một lát thì Châu Lạc Thanh cũng cầm túi xách bước ra khỏi tập đoàn, bắt taxi đi đến nhà hàng.
Vừa vào tới nhà hàng, Châu Lạc Thanh đã được một nhân viên dẫn đến một phòng vip. Bên trong có ba người phụ nữ đang đợi cô là Lý Tư Khiết, Lý Thục Di và Mặc Tư Khả.
- Tìm tôi có việc gì?
Châu Lạc Thanh cau mày lên tiếng, ánh mắt sắc bén quét lần lượt qua cả ba người.
- Cô ngồi xuống trước đi.
Châu Lạc Thanh gật đầu ngồi xuống đối diện với Lý Tư Khiết, trong cô không chút sợ hãi nhưng chỉ có phần lo lắng.
- Nhan sắc cũng không tồi, hèn gì Thiệu Viễn say đắm đến bỏ bê cả vợ con.
Lý Tư Khiết nhếch mép.
Trong đầu của Châu Lạc Thanh nổ một tiếng thật lớn, đầu óc choáng váng mơ hồ, vợ con? Lý Thục Di và anh đã con với nhau ư?
- Châu tiểu thư, cô không thiếu tiền cũng không thiếu đàn ông theo đuổi, vậy tại sao lại giật chồng của người khác? Cô có biết tại cô mà mấy hôm nay chị dâu tôi mất ăn mất ngủ không? Nếu đứa bé trong bụng xảy ra vấn đề gì cô gánh nổi không? Nó chính là cháu đích tôn của Mặc gia!
Mặc Tư Khả cao giọng ngoa ngoắt, bàn tay xoa xoa chiếc bụng phẳng lì của Lý Thục Di đang ngồi bên cạnh mà lườm nguýt, thái độ không ưa Châu Lạc Thanh ra mặt. Lý Thục Di cũng phối hợp nhịp nhàng, làm mặt thảm thương, hít hít mũi, đôi mắt ngấn nước cụp xuống ra vẻ mình là một người phụ nữ đáng thương.
Cả người của Châu Lạc Thanh chấn động đến không còn sức, bàn tay run rẩy bấu chặt vào nhau nhìn Lý Thục Di.
Cô ta đang mang thai con của Thiệu Viễn?
Vậy là hai người đã...
- Châu Lạc Thanh, cô có biết tại sao hôm nay Thiệu Viễn lại về Mặc gia không? Chính là bà nội bảo Thiệu Viễn về sắp xếp việc kết hôn với Thục Di. Đàn ông bay nhảy, có phụ nữ bên ngoài là chuyện bình thường, cô xinh đẹp tài giỏi, gia cảnh thì không cần phải bàn cãi, cô xứng đáng có được hạnh phúc chứ không phải núp trong bóng tối làm tình nhân của người khác. Thục Di có thể không nói và không làm gì cô vì con bé rất ngoan hiền, nhưng còn người đời thì sao? Họ sẽ lên án về con người của cô.
Lý Tư Khiết vừa nói vừa lấy trong túi xách ra một bản kết quả khám thai. Châu Lạc Thanh đôi mắt rưng rưng nhìn vào nó, trong giấy ghi rõ Lý Thục Di đã mang thai được 9 tuần tuổi, hơn hai tháng.
Hơi thở đứt quảng có chút khó khăn, lòng ngực của cô bây giờ như có một tảng đá đè ép. Lý Thục Di càng không nói, càng yếu đuối cô càng thấy mình có lỗi. Bây giờ không những cô có lỗi với Thục Di mà còn có lỗi với đứa bé trong bụng Thục Di.
Nhưng thật sự cô không muốn rời xa Thiệu Viễn!
- Tôi... tôi...
- Chị, em xin chị, em thế nào cũng được nhưng đứa bé không có ba, không có gia đình hoàn chỉnh sẽ rất tội nghiệp. Em xin chị... huhu...
Lý Thục Di quả là không làm diễn viên thật là uổng phí, nức nở đi lại hạ mình quỳ xuống chân của Châu Lạc Thanh.
Lạc Thanh đỡ Lý Thục Di đứng lên, trong lòng cô như hàng ngàn mũi dao đang khứa, đầu óc rối loạn chẳng biết làm gì.
- Cô đứng lên đi... tôi.. tôi xin lỗi...
- Chị à, chị có thể rời đi thật xa, đừng để Thiệu Viễn tìm thấy được không? Anh ấy... anh ấy mấy hôm trước còn bắt em phá thai, nhưng đứa bé đã lớn lắm rồi, với lại dù có chết em cũng không phá... hức... nó là con của em và anh ấy... huhu...
Lý Thục Di sướt mướt, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Châu Lạc Thanh tha thiết cầu xin.
Lạc Thanh nhìn Thục Di rồi nhìn xuống chiếc bụng của cô ta, dù cô yêu Thiệu Viễn, biết Thiệu Viễn cũng yêu cô nhưng phải làm sao đây khi anh và Thục Di đã có con với nhau.
Cô từng nói rằng cô chấp nhận sống trong bóng tối, chấp nhận làm người xấu xa nhưng khi đối diện với Thục Di cô thấy mình hèn hạ, rất hèn hạ. Nếu bây giờ anh vì mình hủy hôn với Thục Di, bắt Thục Di phá thai thì chắc chắn sau này cô và anh sẽ gặp quả báo. Nhưng nếu tiếp tục thì đứa bé sau này lớn lên sẽ nghĩ gì về cô, nghĩ gì về anh, nó lại giống cô thiếu tình thương của gia đình. Còn Thục Di nữa, rõ ràng Thục Di đâu có lỗi, người có lỗi là cô.
- Cô thử đặt mình vào hoàn cảnh của chị dâu tôi đi. Mấy năm qua ở bên anh ấy, hai người hạnh phúc vui vẻ còn sắp sửa kết hôn. Tự nhiên cô ở đâu xuất hiện cướp hết tất cả của chị ấy, vậy mà chị ấy không một lời oán trách cô, bởi vậy hiền quá nên mới chịu tổn thương, bị ức hiếp.
Mặc Tư Khả bồi thêm đánh vào tâm lý của Châu Lạc Thanh.
- Lý tiểu thư, tôi thành thật xin lỗi cô. Là tôi đã sai rồi, tôi sẽ rời đi thật xa trả Thiệu Viễn lại cho cô, tôi xin lỗi.
Lạc Thanh nhìn Lý Thục Di thành khẩn nói. Đứa bé hoàn toàn vô tội, nó còn là con của anh, không thể vì tình yêu tội lỗi của cô và anh mà làm hại đến nó được. Với lại mấy năm qua không có cô, anh vẫn hạnh phúc bên Thục Di, thôi thì một người đau còn hơn bốn người chịu tổn thương.
- Cảm ơn chị đã thương đứa bé, nhưng chị có thể đi ngay bây giờ được không... anh ấy sẽ vì chị mà bắt em phá thai.
- Được.
- Cảm ơn chị, cảm ơn chị.... huhu...
Châu Lạc Thanh cầm lấy túi xách chạy đi ra ngoài. Nước mắt không kiềm nén nữa lần lượt rơi xuống, bờ môi mím chặt ngăn đi tiếng khóc thê lương của mình.
Bên trong phòng cả ba người phụ nữ bật cười vui vẻ, Lý Thục Di vừa lấy tay lau nước mắt vừa nói:
- Trôi hết phấn của con!
- Chị diễn đạt thật đấy, cứ như thật!
Mặc Tư Khả cười lớn, vỗ vào vai của Lý Thục Di.
- Như vậy cô ta mới tin được, cô, tiếp theo mình làm gì?
Lý Thục Di nhìn qua Lý Tư Khiết, bà nhướn mày, ánh mắt vui vẻ hiện rõ.
- Về thôi, giữ Thiệu Viễn ở lại Mặc gia trước khi Châu Lạc Thanh rời đi. Nếu không, mọi chuyện hỏng hết.