Nơi quán bar bậc nhất thành phố S, đây là nơi các doanh nhân, những người có máu mặt, địa vị thường hay lui tới và Mặc Thiệu Viễn cũng không ngoại lệ. Từ ngày nhận lại Mặc gia và Nghiêm gia, cuộc sống của anh thay đổi đến mức anh không thể tưởng tượng được. Ăn những món sơn hào hải vị, sống cuộc sống thượng lưu, đi xe sang, ở biệt thự, những người lúc trước anh cúi đầu bây giờ họ gặp anh phải cúi đầu ngược lại và còn mười phần sợ hãi.1
Tuy nhiều người nịnh nọt muốn làm thân, nhưng Mặc Thiệu Viễn lựa chọn cuộc sống khép kín. Anh không muốn mình biến chất thành một người khác. Anh thân nhất chỉ là anh họ của anh, những lúc anh buồn, anh nhớ Châu Lạc Thanh thì thường hay gọi anh họ ra uống rượu tâm sự.
Nghiêm Vũ Chấn, 29 tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Nghiêm Thị. Tính tình cục súc, ít nói, nhiều lúc anh tâm sự, nhưng càng tâm sự thì càng rối, đó là lý do tại sao đến giờ Nghiêm tổng vẫn chưa có bạn gái.1
- Không yêu ai như anh có phải tốt hơn không?1
Nghiêm Vũ Chấn nhếch mép lên tiếng.
- Hay là không ai yêu.
Câu phản đòn này tuy hơi đau nhưng nó không là gì với Nghiêm tổng, xoay xoay ly rượu, lạnh nhạt tiếp tục lên tiếng hỏi:
- Khi nãy anh nghe trợ lý nói, Châu Thị đang lao đao sắp phá sản, ông Châu nhập viện cấp cứu, là em làm ư?.
Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể
Lông mày của Mặc Thiệu Viễn nhếch lên như khẳng định lời của Nghiêm Vũ Chấn là phải. Hôm nay khi anh và Châu Lạc Thanh đang căng thẳng nói chuyện thì trợ lý của ông Châu gọi đến, nói là ông bị sốc đến mức ngất xỉu đang ở bệnh viện cấp cứu. Khi nghe xong, cô liền chạy đến bệnh viện với tâm trạng tồi tệ hơn bao giờ.1
Trên các trang tạp chí bây giờ tràn lan các hình ảnh ông Châu qua lại với các cô gái trẻ, có những cô còn nhỏ tuổi hơn cả Châu Lạc Thanh và điều đó ảnh hưởng đến giá cổ phiếu không ít.1
- Yêu thì yêu, không yêu thì thôi. Em cần làm vậy à?
Mặc Thiệu Viễn khẽ cong môi cười, đuôi mắt nhếch lên nhìn Nghiêm Vũ Chấn.
- Anh thử có bạn gái xem.
*Khụ khụ
- Tại anh chưa muốn thôi.
- Em sẽ chờ!
Mặc Thiệu Viễn cười khi dễ, khuôn mặt biểu hiện rõ hai chữ khinh thường, cụng ly rượu của mình vào ly của Nghiêm Vũ Chấn.
Cầm ly rượu uống một ngụm, tâm tình của Mặc Thiệu Viễn lại đặt lên người của Châu Lạc Thanh. Sáu năm xa nhau đã là quá đủ rồi, dù cô có còn yêu anh hay không thì anh cũng bắt cô trở về bên anh, bù đắp những năm tháng anh nhớ cô đến phát điên.1
Chắc chắn anh sẽ không dùng cách mềm mỏng, anh sẽ dùng quyền lực của mình để ba cô thấy rõ, anh bây giờ rất xứng với cô.
' Cậu không xứng! '
Câu nói đó của ông Châu mấy năm qua anh vẫn luôn ghi nhớ. Nhưng bây giờ anh đã có thể hiên ngang tự giới thiệu mình là Mặc tổng, không còn là một Hoàng Thiệu Viễn bị người khác khinh thường, sỉ nhục...
- ---------------
Mặc gia.
Mặc Đình Kiên ngồi dựa lưng vào thành giường bấm điện thoại, khé môi nhếch lên nụ cười đầy sự vui vẻ. Sở Kiều Ân thì đang gấp quần áo của anh cho vào vali, chuẩn bị mọi thứ cho anh ngày mai đi công tác.
Đặt điện thoại xuống giường, ánh mắt của Đình Kiên dán vào người của Sở Kiều Ân. Đúng lúc này cô đã chuẩn bị xong, đứng dậy quay lưng thì chợt thấy ánh mắt nóng bỏng đầy lửa tình của anh.
Đi xuống giường ôm lấy cô không cho bỏ đi, bàn tay hư đốn bắt đầu chui vào trong áo, sờ soạng khắp người của vợ rồi dừng lại nơi đầy đặn, như muốn biểu hiện gần muốn gần gũi.
- Hôm nay em mệt.
Đẩy Mặc Đình Kiên ra xa, ánh mắt của Sở Kiều Ân lão đão khắp nơi tránh né, bàn tay lạnh ngắt biểu hiện sự sợ hãi.
- Mệt! Sở Kiều Ân, em lúc nào cũng mệt, ngày nào cũng mệt. Tôi sắp đi công tác hẳn một tuần, vậy mà người vợ như em cũng không đáp ứng. Được, em không thỏa mãn tôi thì đừng hỏi tại sao tôi có người phụ nữ khác bên ngoài.1
Mặc Đình Kiên điên tiết quát lên, ánh mắt hung hăng đầy lửa giận.
- Đình Kiên, hôm nay em mệt thật!
- Một tháng em mệt hết một tháng, bốn năm qua ngày nào em cũng mệt. Lúc quan hệ thì nằm im như khúc gỗ, mặc đồ ngủ như bà thím, em không biết chiều chồng sao?
- Em...
Không đợi cho cô nói hết câu, Mặc Đình Kiên kéo cô lại giường đẩy mạnh xuống, nằm đè lên người cô hôn hít khắp nơi không cho cô từ chối.
Sở Kiều Ân nằm im không nhúc nhích, nước mắt chảy dài rơi xuống drap giường. Ánh mắt uất hận nhìn một hướng, cắn răng cam chịu.
Xoẹt
Chiếc áo ngủ bị Mặc Đình Kiên xé rách làm hai, cúi đầu hôn vào vùng cổ, say sưa với bầu ngực trắng sữa, bàn tay không rảnh rổi kéo chiếc quần của cô xuống.
* Cạch.
- Đình Kiên à, mẹ....
Lúc này, bà Lý Tư Khiết đột ngột mở cửa đi vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt khinh thường, chán ghét ra mặt chứ không phải xấu hổ khi vô tình bắt gặp con trai và con dâu thân mật.
Mặc Đình Kiên dừng lại mọi động tác, gầm gù trong họng, ngồi dậy vò đầu bực tức vì làm mất hứng. Sở Kiều Ân cũng ngồi dậy lấy chăn phủ lên tới ngực, tay luồn trong chăn kéo chiếc quần đang nằm ở đầu gối lên.
- Mẹ.
- Dạng háng thì giỏi, chứ không biết sinh con.1
- Có chuyện gì mẹ nói nhanh đi.
Mặc Đình Kiên khó chịu lên tiếng, cả người anh đang rạo rực, vậy mà bà cứ ở đây nói nhảm.
- Cô ra ngoài cho mẹ con tôi nói chuyện được không, hay là muốn tiếp tục chuyện đang dang dở?1
Lý Tư Khiết giọng chanh chua ngoa ngoắt, lườm nguýt Sở Kiều Ân. Ánh mắt cô trầm lặng mênh mong như nước, bàn tay xiết chặt chiếc áo khi nãy bị Mặc Đình Kiên xé rách đi vào phòng tắm thay đồ.1