Giang Yên Nhiên vẫn đang nằm ngủ say trên giường bệnh của Mặc Tử Hàng. Thú thật những ngày qua khi anh còn nằm bất tỉnh, cô chẳng chợp mắt được bao lâu.
Mặc Tử Hàng ngồi cạnh, tay đan lấy bàn tay cô, vuốt ve mái tóc đen óng của cô rồi lại mê mẩn vành tai nhỏ.
Lâm Tịnh ở bên ngoài gõ nhẹ cửa rồi nói vọng vào:“Ông Mặc, tôi vào được chứ?”
Mặc Tử Hàng không ngoảnh lại, chỉ nhàn nhã thả lại một câu:“Được”
Nhận được sự cho phép, Lâm Tịnh đẩy cửa bước vào, trên tay cô là chậu nước ấm cùng với một chiếc khăn khô, cô đặt lên bàn cạnh giường bệnh rồi khuyên nhủ Mặc Tử Hàng:“Ông Mặc, sức khoẻ ông hồi phục chưa hết, ông cũng cần phải nghỉ ngơi đi thôi”
Mặc Tử Hàng nhìn chậu nước rồi đưa tay sắn tay áo, mặc kệ lời khuyên của Lâm Tịnh mà nhấc khăn lên thấm vào nước, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhợt nhạt của Giang Yên Nhiên.
Lâm Tịnh thấy vậy cũng không dám nhiều lời mà đẩy cửa lùi ra ngoài.
Mặc Tử Hàng mệt, anh thật sự rất mệt. Toàn thân anh khắp nơi chỗ nào cũng đau đớn và dường như cả ngày hôm nay anh đã kháng cự rất nhiều. Hai mắt anh ríu lại, dường như muốn ngủ nhưng lại muốn được nhìn ngắm khuôn mặt mà anh yêu thêm một chút.
Ngay lúc này anh nhẹ nhàng vén chăn của Giang Yên Nhiên ra, rồi nằm xuống cạnh cô, nghiêng thân hình to lớn ôm trọn cô vào trong lồng ngực ấm áp.
Giang Yên Nhiên bị đánh thức, cô cựa quậy cau mày và rồi có giọng nói trầm bổng truyền đến:“Nằm yên, ngủ tiếp đi”
Cô dường như bị giật mình, không những không nghe lời nằm yên mà vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của người đàn ông. Giang Yên Nhiên ngước cái đầu nhỏ lên, chỉ trông thấy góc cằm sắc xảo của Mặc Tử Hàng, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, cô vùi đầu vào trong lòng anh ngăn cho những dòng nước mắt không chảy nhưng nó đã làm ướt đi một phần áo anh trước khoang ngực và tất nhiên Mặc Tử Hàng có thể cảm nhận được áo bệnh của mình đang ướt.
Anh lôi cô ra khỏi lồng ngực, đưa tay vuốt lấy từng giọt nước mắt trên má cô, cong nhẹ khoé môi:“Anh ở đây rồi, không khóc nữa”
Giang Yên Nhiên thút thít:“Mặc Tử Hàng, em sợ lỡ như anh tỉnh dậy không còn nhận ra em nữa, lúc đó em thật sự không biết phải làm sao, có lẽ em sẽ không thể gặp được anh nữa, đời này cũng không…”
Mặc Tử Hàng bật cười thành tiếng trầm thấp để trấn an cô, tay anh không ngừng vuốt ve mái tóc cô, mặc kệ sự thay đổi bất thường trong lời nói. Đối với anh cô của trước kia và bây giờ không có gì khác nhau.
Giọng của Mặc Tử Hàng lại trở nên không đứng đắn:“Anh còn nhớ lần cuối của chúng ta em đã mặc quần màu gì…”
“Anh…” Giang Yên Nhiên dở khóc dở cười đánh vào ngực anh một cái nhẹ, nhưng sau đó cô giật mình áp tay vào ngực anh rồi lo lắng nói:“Em quên mất, em lỡ tay, anh có đau không? Còn đau chỗ nào không?”
Vừa hỏi cô vừa đưa tay sờ soạn khắp cơ thể anh, cô nhận thấy ở trước ngực anh có vài vật gì đó nhô lên, nhưng chưa kịp biết nó là gì thì Mặc Tử Hàng đã giữ tay cô lại, nắm trọn vào lòng bàn tay rồi đưa lên môi hôn nhẹ:“Em còn chạm lung tung nữa anh không biết sẽ làm ra những chuyện gì đâu”
Sau đó cả hai người dường như trò chuyện cho đến khi cả hai đều đã thấm mệt mà ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay biết.
Sáng sớm, Giang Hạ Vũ cùng ông bà Mặc chạy đến thăm Mặc Tử Hàng nhưng vừa đẩy cửa bước vào, tất cả đều sửng sốt với cảnh tượng trước mắt.
Hai người vẫn còn ôm lấy sau say giấc, đêm hôm qua Giang Hạ Vũ đi tìm Giang Yên Nhiên khắp nơi mà không thấy, quả nhiên là cô ta đoán không sai.
Đôi mắt cô ta đột nhiên đỏ hoe, quay đầu bỏ chạy ra ngoài, Mặc Đình Thiệu tức giận nhưng chẳng làm được gì, cùng vợ giẫm chân đi ra ngoài, còn gọi với theo Giang Hạ Vũ nhưng cô ta chạy rất nhanh đã mất hút sau hành lang.
Vì tiếng động của bọn họ mà Giang Yên Nhiên đã thức giấc, cô ngồi dậy thấy Mặc Tử Hàng vẫn còn ngủ say. Anh đang mệt còn thức khuya nói chuyện với cô như vậy, cho nên bây giờ vẫn còn ngủ là chuyện bình thường.
Cô cứ nhìn ngắm khuôn mặt đó, khuôn mặt mà người người mơ ước, không kìm được mà cúi xuống đặt lên má anh một nụ hôn, những lọn tóc cô rũ xuống chạm vào cổ Mặc Tử Hàng khiến anh hơi cau mày. Giang Yên Nhiên giật mình ngẩng lên, cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, chỉnh lại chăn cho anh rồi ra ngoài tìm Lâm Tịnh.
Cô nói với Lâm Tịnh muốn tự tay nấu cho Mặc Tử Hàng một tô cháo dinh dưỡng, vì vậy mà cả hai đi ra ngoài mua đồ, sau đó trở về chế biến. Lúc nấu xong cũng đã là chín giờ sáng, Giang Yên Nhiên nghĩ bụng chắc giờ này Mặc Tử Hàng cũng đã tỉnh rồi, vì vậy mà càng hớn hở mang tô cháo mà mình đã nấu bưng đến phòng bệnh.
Lâm Tịnh cũng trông thấy sắc mặt của Giang Yên Nhiên ngày hôm nay tươi tỉnh hơn nhiều, hẳn là đêm hôm qua cô đã ngủ rất ngon. Lâm Tịnh cong khoé môi cười, hẳn đây chính là sức mạnh của tình yêu rồi.
Khi cả hai bưng cháo đến phòng bệnh của Mặc Tử Hàng mới phát hiện ở trước phòng bệnh của anh tụ tập rất đông. Trong lòng cô dấy lên một dự cảm chẳng lành, mặc kệ đội ngũ y tế đang đứng chắn ở bên ngoài, cô tách đám đông len lỏi vào bên trong nhưng không đi được quá sâu, từ khoảng cách này vẫn có thể ít nhiều nhìn thấy chuyện gì đã diễn ra ở bên trong.
Bác sĩ đang thực hiện các cuộc đẩy tim cho Mặc Tử Hàng, bên cạnh anh còn có ông bà Mặc và Giang Hạ Vũ với vẻ mặt hết sức lo lắng, thậm chí bọn họ còn đang chắp tay lên đầy cầu nguyện, Giang Yên Nhiên thật tình không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Mới chưa đầy một tiếng trước Mặc Tử Hàng vẫn còn rất bình thường, cô chỉ vừa ra ngoài trở lại anh ấy đã xảy ra chuyện gì thế này?
Giang Yên Nhiên vừa hoảng sợ vừa lo lắng cho đến khi nghe thấy bác sĩ nói với ông bà Mặc bằng chất giọng rất vội vã:“Với tình hình này chúng ta buộc phải tiêm glucosid vào trong cơ thể của Mặc thiếu gia, mong gia đình đưa ra quyết định nhanh chóng để xử lý kịp thời, nếu không có thể sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng”
Vừa nghe đến đó, ai nấy đều sửng sốt nhìn nhau, Giang Yên Nhiên cũng không ngoại lệ, cô lẩm bẩm trong khuôn mặt tràn đầy hoang mang:“Không…không được đâu”
Bởi vì một khi đưa glucosid vào trong cơ thể, rất có thể sẽ làm cho não bị kích ứng dẫn đến nhiễu trí nhớ…
Nhưng lúc này chẳng ai có đủ sức quan tâm đến chuyện này, Mặc Tử Hàng đang trong tình trạng nguy kịch, mọi người chỉ nghĩ đến việc có thể cứu sống được anh.
Ông bà Mặc nhanh chóng đã đưa ra quyết định:“Mau làm đi”
Lâm Tịnh ở bên ngoài đều đã nghe ngóng hết tình hình, gọi điện cho Tề Phong, hiện tại anh đã về đến sân bay quốc tế Mỹ.
Vừa nghe Lâm Tịnh nói xong, Tề Phong đã nhất quyết phản đối, anh vừa lái xe chạy đến bệnh viện vừa quát lên:“Tuyệt đối không được đưa bất cứ thứ gì vào người cậu ấy!”