Bữa tiệc chính thức bắt đầu, Lạc Thiên Ngưng còn chưa xuất hiện, lão nhân gia cau mày có phần bất mãn. Trên lầu, Lạc Thiên Ngưng uể oải ngủ dậy, nhìn thời gian tiệc sinh nhật đã trôi qua một nửa, cô nhìn đến ly nước chanh trên bàn hôm nay cô uống ly nước này ... Nhớ tới người làm, tối nay mẹ đem cơm lên cho cô cô vẫn còn đang cảm thấy kỳ lạ, người hầu của nhà họ Lạc khi nào lại đối xử tốt với cô như vậy, nhất định là Lạc Gia Tuyết bỏ thuốc vào nước, nếu không làm sao cô có thể ngủ lâu như vậy.
Lạc Thiên Ngưng đến giờ vẫn còn mê man muốn ngủ nhưng ông nội khó khăn lắm mới đồng ý để cô tham gia tiệc mừng thọ, nếu cô không xuất hiện ông nội sẽ không bao giờ cho cô cơ hội nữa. Lạc Thiên Ngưng đứng dậy mở cửa, ai ngờ cửa đã bị khóa - Lạc Gia Tuyết! Lạc Thiên Ngưng mở cửa sổ, mấy anh chị em Lạc Gia Tuyết đều ở tầng ba, chỉ có cô không được sủng ái nên ở trong căn phòng nhỏ trên tầng hai, mặc dù không có chút sức lực nào nhưng từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống cũng không có vấn đề gì.
Lạc Thiên Ngưng xé tấm trải giường ra và xoắn chúng lại thành một sợi buộc vào chân giường trong phòng, ném tấm trải giường ra ngoài cửa sổ rồi nắm chắc leo tường chút một xuống, cô đang mặc một chiếc váy dạ hội, tác dụng của thuốc ngủ cũng không hoàn toàn mất hiệu lực, treo ở cửa sổ lung lay sắp ngã. Lạc Thiên Ngưng khóc không ra nước mắt! Khi cô là Rose, cô leo từ tầng năm xuống cũng không có vấn đề gì, cho cô một sợi dây thừng cô cũng có thể vượt nóc băng tường, bây giờ chỉ có thể giống như một tên trộm vụng về mà leo.
Đang nghĩ như vậy, Lạc Thiên Ngưng trượt chân không nắm chắc ga giường trong tay đột nhiên ngã xuống, cô lập tức lấy tay che mặt chỉ cầu xin bản thân đừng ngã sấp mặt. Cơn đau không bất ngờ ập đến như tưởng tượng, Lạc Thiên Ngưng vững vàng rơi vào một vòng tay mềm mại, cô mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mặt.
"Chết tiệt! Đẹp trai quá!"
Từ nhỏ cô đã tiếp xúc với không ít nam nhân đẹp trai nhất cũng là Tiêu Văn Uyên, nhưng người đàn ông này quá đẹp trai! Mặc Đình Thâm vốn dĩ ra ngoài hút một điếu thuốc cho khuây khỏa, anh xoay người đi về phía sau biệt thự đột nhiên nhe thấy tiếng mở cửa sổ nhìn thấy một mảnh ga trải giường bị rơi xuống, sau đó là một cô gái mặc lễ phục màu đen từ cửa sổ chui ra vừa bò vừa nghỉ, Anh nhìn thấy cô đi chân trần dẫm lên một chỗ không có vách ngăn, thấy cô sắp ngã xuống anh nhìn đôi tay bế cô, cô gái hơi mập nhưng nằm trong tay anh rất mềm mại, cảm giác rất tốt. Anh nhìn cô gái nhỏ che mặt trong lòng, lại từ từ xòe ngón tay ra dè dặt nhìn qua kẽ tay, dường như tỉnh lại, bản thân không hề ngã xuống đất, thở phào nhẹ nhõm rất đáng yêu. Mặc Đình Thâm buồn cười, nhìn nói:
"Vị tiểu thư này, cô định ở trong lòng của tôi bao lâu?"
Lạc Thiên Ngưng vội vàng bước xuống, vì cô không mang giày không chú ý dẫm lên đá khiến chân bị đau, "A!", ngã về phía trước trực tiếp đè lên Mặc Đình Thâm ngã xuống bãi cỏ. Lạc Thiên Ngưng vội vàng đứng dậy cúi đầu nói:
"Xin lỗi, tôi ... xin lỗi, tôi quá nặng để làm đau anh rồi! Xin lỗi ... tôi không phải cố ý đâu, tôi giẫm phải hòn đá vì giày của tôi không thấy đâu nữa"
Mặc Đình Thâm hỏi: "Tôi có nên gọi bảo vệ ngay bây giờ không, dù sao cô cũng là trèo từ cửa sổ xuống"
"Không cần! Không cần! Tôi là người của Lạc gia do cửa bị khóa nên tôi mới phải như vậy", Lạc Thiên Ngưng vội vàng giải thích.
Mặc Đình Thâm nhìn cô gái vội vàng giải thích lại không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, anh nói:
"Tôi xin cô đó, cô định cứ thế cúi đầu nói chuyện với tôi"
Lạc Thiên Ngưng ngẩng đầu lên, tóc có chút rối, gấp đến nỗi mặt đỏ, cô hỏi:
"Cảm ơn anh đã không để tôi ngã trên mặt đất, xin hỏi anh tên là gì?"
Nhìn rõ mặt của cô gái, là cô gái hôm đó soi gương ở cửa xe anh. Mặc Đình Thâm cười một cái, vậy mà lại có duyên như vậy!
"Mặc Đình Thâm. Mặc trong từ mực nước". Mặc Đình Thâm nói.
"Cảm ơn Mặc tiên sinh, tôi tên Lạc Thiên Ngưng là người con thứ ba của Lạc gia". Lạc Thiên Ngưng nói.
Mặc Đình Thâm nhìn mắt của cô gái không có một chút kinh ngạc nào khi nghe đến họ Mặc giống như hoàn toàn chưa bao giờ nghe đến Mặc gia, chỉ nề nếp giới thiệu bản thân, anh có chút suy nghĩ nói:
"Tam tiểu thư Lạc gia, Lạc Thiên Ngưng!?"
"Phải, tam tiểu thư Lạc gia ít được sủng ái nhất cho nên mới bị khóa cửa phòng. Còn anh, anh sao lại ở đây một mình?". Lạc Thiên Ngưng vừa nói vừa lục lọi bãi cỏ.
"Không hứng thú với bữa tiệc nên ra ngoài cho khuây khỏa". Mặc Đình Thâm nói.
"Kỳ thực tôi cũng không hứng thú nhưng nếu tôi không đi sau này ông nội sẽ không cho tôi tham dự các hoạt động khác nữa". Lạc Thiên Ngưng vô lực nói.
"Tại sao không cho em tham dự?" Mặc Đình Thâm cảm thấy mình có chút nhiều chuyện, anh trước đây không nói nhiều như thế, chỉ là hôm nay cảm thấy đám người trong yến thọ cũng không thú vị như cô gái trước mặt này.
"Anh cũng thấy đó, thân hình tôi không đẹp, quá béo, sẽ không được người ta yêu mến, sẽ làm mất mặt Lạc gia". Lạc Thiên Ngưng nói.
"Béo à? Tôi thấy vừa đẹp". Mặc Đình Thâm nghĩ lại cảm giác cô gái nằm trong lòng mình mềm mại giống như động vật nhỏ.
"Tôi nói cho anh biết, bọn họ đều khinh thường tôi, đợi tôi gầy đi ... thực ra tôi cũng rất dễ nhìn". Lạc Thiên Ngưng thề thốt.
"Tự tin như vậy?". Mặc Đình Thâm cười nói.
"Đương nhiên rồi, gương mặt này vốn dĩ là ...", Lạc Thiên Ngưng định nói gương mặt này giống Rose y như đúc mà Rose là sát thủ át chủ bài, có thể dựa vào khuôn mặt xinh đẹp để tiếp cận mục tiêu, nhưng mà nghĩ lại sẽ không có ai tin thân hình nữ sinh cao trung này chứa một linh hồn sát thủ đã chết, mà cô cũng không hi vọng quay ltrở lại cuộc sống sát thủ nguy hiểm đó làm Lạc Thiên Ngưng cũng rất tốt.
Mặc Đình Thâm nhìn cô gái bỗng dưng im lặng hỏi: "Em đang tìm cái gì?"
"Giày cao gót của tôi, vừa nãy rõ ràng tôi ném nó ở đây, sao lại không thấy rồi?". Lạc Thiên Ngưng vừa lẩm bẩm vừa lục lọi trên bãi cỏ. "Mặc tiên sinh, nếu anh không có việc gì thì giúp tôi dùng điện thoại soi một chút, ở đây tối om om tôi phải tìm đến lúc nào". Lạc Thiên Ngưng nói.
Mặc Đình Thâm bất lực mở điện thoại ra, anh từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bị con gái sai khiến như vậy. Cô gái cúi lưng xuống tìm kiếm ở trên bãi cỏ, một lọn tóc từ tai xõa xuống tôn lên nét thanh tú dễ thương.
"Tìm thấy rồi!". Lạc Thiên Ngưng lôi ra hai chiếc giày cao gót từ trong bụi cỏ ra vứt xuống trước mặt mình, đưa tay vỗ Mặc Đình Thâm nói "Mặc tiên sinh, dìu tôi chút". Mặc Đình Thâm đưa tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái, anh trước đây là người không quen để người khác chạm vào, hôm nay vậy mà nói chuyện nhiều với cô gái này như vậy thậm chí da thịt còn chạm vào nhau. Lạc Thiên Ngưng không nghĩ nhiều như thế, cô mượn sức lực của Mặc Đình Thâm xỏ giày vào, chỉnh lại tóc tai nói:
"Cảm ơn anh nhiều nhé, hôm khác mời anh ăn cơm"
"Bao giờ?" Mặc Đình Thâm hỏi.
"Gì cơ?" Lạc Thiên Ngưng không phản ứng kịp.
"Không phải nói mời tôi ăn cơm sao, bao giờ?". Mặc Đình Thâm hỏi
Lạc Thiên Ngưng cạn lời, câu nói này không phải khách khí nói ra sao, sao có thể coi là thật, nhưng mà ... nói thì cũng đã nói rồi không thể nuốt lời được.
"Vậy thì thứ bảy tuần sau được không?". Lạc Thiên Ngưng hỏi.
"Được, tôi đến đón em". Mặc Đình Thâm nói
"Không cần, chúng ta gặp nhau ở trung tâm quảng trường Thời đại là được rồi". Lạc Thiên Ngưng nói. Cô mới không muốn để Lạc Gia Tuyết thấy được một người đàn ông xa lạ đến nhà tìm mình, nếu không thì không biết lại chuyền ra ngoài những lời khó nghe gì. Mặc Đình Thâm gật đầu coi như là đồng ý.