Lạc Thiên Ngưng không hề giết người cô không phải Rose không dính đầy máu tươi, cô có cơ hội quay lại, cô ấy chỉ muốn trả thù sống cuộc đời yên ổn.
"Tiểu thư, cô không mang thai đúng không? Những người hầu đó đều là nó nhảm đúng không?" Hách Ngư hỏi
"Tại sao cho rằng tôi không có thai?" Lạc Thiên Ngưng hứng thú hỏi.
"Tôi không nghĩ Tiểu thư là người như vậy, nếu tôi có ngoại hình đẹp chắc chắn tôi sẽ muốn có một cuộc sống tốt hơn sẽ không lãng phí bản thân" Hách Ngư nói.
"Đúng vậy, tôi không có mang thai" Lạc Thiên Ngưng nói.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Lạc Thiên Ngưng, Hách Ngư dường như vui vẻ hơn, cô ấy nói:
"Tôi phải đi nói cho những người mồm miệng ăn nói linh tinh đó để họ không còn nói linh tinh nữa"
"Không cần, cứ để họ nghĩ rằng tôi đang mang thai" Lạc Thiên Ngưng nói
"Tại sao?" Hách Ngư không hiểu.
"Em cảm thấy sao những người hầu đó biết tôi có ở bên ngoài làm loạn không, tôi có mang thai không?"
"Hình như là từ bên phu nhân truyền ra" Hách Ngư nói. "Em thấy những người đó là ở bên cạnh phu nhân và Tứ tiểu thư nói ra".
"Vậy sao phu nhân và Lạc Gia Tuyết lại biết tôi sẽ mang thai?" Lạc Thiên Ngưng hỏi.
Hách Ngư cúi đầu suy nghĩ một chút sau đó đột nhiên nói:
"Chẳng lẽ bọn họ hại Tiểu thư sao, cho nên mới cảm thấy cô nhất định sẽ mang thai"
"Nếu bọn họ đã quan tâm tôi như vậy tôi đương nhiên sẽ để cho họ được như ý rồi" Lạc Thiên Ngưng cười nói.
"Tiểu thư, chuyện này không tốt cho danh tiếng của cô sau này, làm sao mà kết hôn được" Hách Ngư lo lắng nói
"Không sao, dù sao tôi cũng không muốn kết hôn" Lạc Thiên ngưng thờ ơ nói.
Kiếp trước cô chỉ từng thích qua một mình Tiêu Văn Uyên, kết quả chết thảm ở Campuchia, cô cũng không bao giờ dám thích người khác nữa. Chuyện mang thai, cô sẽ đích thân giúp họ từng bước đạt được mục tiêu coi như một trò chơi, cuối cùng có kết cục thế nào ... Diêu Thục Phân, Lạc Gia Hân, Lạc Gia Tuyết, nếu đã có mâu thuẫn vậy thì chỉ có thể đấu đến cùng, không phải cần đấu người chết ta sống vậy thì xem xem cuối cùng là ai chết ai sống.
Hách Ngư vốn dĩ là một người hầu mới chưa được phân công công việc cụ thể, Lạc Thiên Ngưng dứt khoát nói với chú Liên một câu để Hách Ngư chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô, chú Liên liền đồng ý.
Hách Ngư vui vẻ đi theo đuôi Lạc Thiên Ngưng nói: "Tiểu thư cô thực sự đã gầy đi rất nhiều"
"Người thôi là chưa đủ, tôi muốn luyện tập thân thể, vốn dĩ thực lực quá tệ" Lạc Thiên Ngưng nói
"Vậy tiểu thư có còn đến phòng tập ở bên ngoài không?" Hách Ngư hỏi
"Không cần, tôi đã đăng ký một khóa huấn luyện đấm bốc rồi, đi đến đó ..." Lạc Thiên Ngưng nói
"Tiểu thư cô học nhất định sẽ rất ngầu" Hách Ngư nói
Lạc Thiên Ngưng mỉm cười, thoáng thấy Trương mama đi tới cô lập tức xoay người đỡ lấy một thân cây nôn lên. Hách Ngư sợ hãi lo lắng hỏi
"Tiểu thư cô sao thế?" Lạc Thiên Ngưng ôm bụng nháy mắt với cô ấy nghiêm khắc mắng
"Cô gọi lớn như vậy làm gì sợ người khác không biết à?" Hách Ngư lập tức im lặng đỡ
Lạc Thiên Ngưng, một tay vỗ lưng cô:
"Tiểu thư, cô có cần đến bệnh viện không?"
"Ngày mai đi ... đi bệnh viện ... phá đi .. nếu không ... nhà họ Lạc này tôi sẽ không có chỗ đứng" Lạc Thiên Ngưng nghẹn ngào.
Trương mama tất cả đều thấy trong mắt, lặng lẽ chạy đến phòng của Diêu Thục Phân nói với bà ta chuyện này. Diêu Thục Phân nhếch miệng sung sướng, tiểu nha đầu để xem mày lấy cái gì để cướp đồ của mẹ con tao. Diêu Thục Phân để Trương mama ra ngoài rồi gọi một cuộc điện thoại nói
"Giúp tôi tìm hai người nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên Ngưng, bất kể nó đi đâu tôi đều muốn nhìn thấy ảnh". Lạc Thiên Ngưng, rất nhanh tao sẽ cho mày thân bại danh liệt.
Ngày hôm sau Lạc Thiên Ngưng cùng Hách Ngư đi ra ngoài, hai người đến bệnh viện tiến vào, đi hai vòng vô tình đụng phải một người Lạc Thiên Ngưng nhanh chóng xin lỗi:
"Xin lỗi đụng phải anh! Có sao không?"
"Không sao" giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên, Lạc Thiên Ngưng nhìn lên, người đàn ông trước mặt mặc áo khoác trắng đeo kính viền vàng, đường nét dịu dàng như ngọc.
"Tiểu thư, là bác sĩ Ôn" Hách Ngư nhắc nhở
Lạc Thiên Ngưng ngơ ngác. "Ai?"
"Bác sĩ Ôn, công tử của nhà nổi tiếng giới y học trong nước, trẻ tuổi mà đã làm giáo sư người không biết sao?" Hách Ngư quanh năm đến bệnh viện chăm sóc mẹ ít nhiều cũng nghe được một chút.
"Chưa nghe qua" Lạc Thiên Ngưng thì thầm
Ôn Tử Dương á khẩu.
"Tử Dương, làm gì vậy?" Một giọng nói quen thuộc vang lên. Lạc Thiên Ngưng quay đầu lại nhìn thấy Mặc Đình Thâm đang từ phía sau đi tới, vẫn là dáng dấp của một bộ âu phục cùng xảy ra khi lại gần khiến người ta cảm thấy nhiệt độ đã giảm xuống. Rõ ràng là nét mặt thanh tú nhưng lại luôn có một bộ mặt thẳng tắp nhìn rất lạnh lùng.
"Không có gì" Ôn Tử Dương đưa tay về phía Lạc Thiên Ngưng "Xin chào, tôi tên là Ôn Tử Dương!"
Lạc Thiên Ngưng đưa tay, bắt tay "Xin chào! Lạc Thiên Ngưng!" cô nhớ rằng Mặc Đình Thâm đưa cô về khách sạn ngày hôm đó bảo Tiêu Nhuệ đi tìm bác sĩ gọi là Ôn Tử Dương, chính là người này.
"Không có gì thì đi thôi" Mặc Đình Thâm lạnh lùng nói, thậm chí không thèm nhìn đến Lạc Thiên Ngưng như thể hai người không quen biết nhau.
"Được!" Ôn Tử Dương xoay người rời đi. Lạc Thiên Ngưng liền không vui, dựa vào đâu anh muốn đến nhà cô liền đến nhà cô, muốn cùng cô hợp ý liền hợp ý. Bây giờ muốn không để ý đến cô để không để ý cô.
"Tôi có chuyện" Lạc Thiên Ngưng lên tiếng nói
Ôn Tử Dương quay đầu lại nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng đang nắm chặt tay tức giận mhìn chằm chằm bóng lưng của Mặc Đình Thâm, đôi mắt to tràn đầy không cam lòng.
"Cô là có chuyện gì vậy?" Ôn Tử Dương hỏi
"Tôi bị ốm" Lạc Thiên Ngưng thản nhiên nói.
"Có bệnh thì đi gọi bác sĩ, từ Dương rất bận" Mặc Đình Thâm quay đầu lạnh lùng nhìn cô.
"Bác sĩ Ôn cũng là bác sĩ, tôi chỉ muốn bác sĩ Ôn đi khám cho tôi" Lạc Thiên Ngưng nói.
Ôn Tử Dương nhìn thấy hoàn cảnh này vui sướng, một người cố chấp cứng đầu, một
người cứng nhắc có chết cũng không nhường.
"Hai người quen biết nhau à?"
Mặc Đình Thâm liếc xéo Ôn Tử Dương, ánh mắt ấy như muốn đóng băng chết Ôn Tử Dương nếu anh ta dám đồng ý. Ôn Tử Dương vẫn là tò mò không sợ chết, đồng ý.
"Cô Lạc, đi theo tô" Lạc Thiên Ngưng ậm ừ một tiếng đắc ý ngước nhìn Mặc Đình Thâm một cái ý chính là nói, anh không phải là không quen biết tôi sao, không quen thì đừng cản tôi khám bệnh.
Hách Ngư bị vẻ mặt của Mặc Đình Thâm làm cho hoảng sợ đến mức không nói thành lời, nhanh chóng đi theo Lạc Thiên Ngưng vào văn phòng của Ôn tử Dương. Mặc Đình Thâm vẻ mặt u ám cũng đi vào trong. Vào phòng làm việc, Ôn Tử Dương ngồi sau bàn làm việc kéo cặp kính vàng trên mặt hỏi:
"Cô Lạc chỗ nào không thoải mái?"
"Tôi mang thai, anh làm cho tôi một tờ giấy xét nghiệm". Lạc Thiên Ngưng nói.
Phốc! Ôn Tử Dương miệng không kìm được phun ra
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?" Ôn Tử Dương nhìn khuôn mặt đầy Collagen của Lạc Thiên ngưng hỏi.
"18 tuổi! Sao vậy?" Lạc Thiên Ngưng hỏi.
Ôn Tử Dương liếc Mặc Đình Thâm một cái không dám hỏi, nói:
"Cô Lạc đưa tay ra tôi bắt mạch"
Lạc Thiên Ngưng không ngờ Ôn Tử Dương còn trẻ còn biết về trung y, cô đưa tay ra, Ôn Tử Dương đặt ngón tay vào cổ tay cô. Hồi lâu Ôn Tử Dương thu tay về nói:
"Cô Lạc, cô không mang thai"
"Tôi biết" Lạc Thiên Ngưng nói
"Vậy cô đến làm gì?" Ôn Tử Dương hỏi
"Tôi muốn làm một tờ giấy xét nghiệm có thai" Lạc Thiên Ngưng nói
"Cô Lạc, đây không phù hợp với quy định của bệnh viện" Ôn Tử Dương ngượng ngùng nói
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!