Một thị trấn hoang vắng ở Campuchia, trong ngục tối mờ mịt, Rose bị xích vào ghế trên người có vô số vết thương và vết đâm, Lục Vi đã sử dụng tất cả các hình phạt cô ta có thể nghĩ ra dùng trên người cô, nhìn thấy cô bị giày vò hết sức nhưng lại không thể để cô chết. Lúc này, Lục Vi cúi xuống chế giễu, "Rose danh tiếng lẫy lừng, sát thủ át chủ bài cũng có ngày hôm nay". Cô ta cầm con dao găm trên bàn lên và chém vào bắp tay phải của Rose, Rose hét lên hít vào và nói ngắt quãng.
"Tại sao? ... Tại sao muốn như này?"
"Bởi vì mày chỉ là một con tiện nhân, một con dao của tập đoàn Ám Uyên mà thôi. Tiêu Văn Uyên là của tao, câu dẫn người đàn ông của tao thì sẽ có cái kết cục thế này"
Lục Vi đâm con dao găm sâu vào đùi Rose rồi xoay mạnh. Đùi Rose bỗng rướm máu. "Tao nói cho mày biết, tao và Văn Uyên rất nhanh sẽ đính hôn, đám thân cận của mày ở Ám Uyên sẽ bị tao nhổ sạch. Mày là một đứa trẻ mồ côi không tên không họ, rất nhanh sẽ không ai nhớ tới mày là ai nữa". Lục Vi hung tợn nói.
"Không! Tiêu Văn Uyên sẽ không cho phép". Rose lắc đầu nói.
Người của Lục Vi đã ném một cậu thiếu niên mười mấy tuổi vào hầm giam, đó là Mike, em trai của Rose. Lục Vi bắn một phát vào chân cậu bé, Rose hét lên: "Không! Không! Thả nó ra".
"Quỳ xuống! Quỳ xuống dập đầu cầu xin tao". Lục Vi nói.
Rose quỳ trên mặt đất nặng nề, "Cô Lục, xin lỗi, là tôi vọng tưởng, tôi không xứng với Tiêu tiên sinh, xin cô tha cho em trai tôi".
Lục Vi vui vẻ cười lướn, sau đó "Pằng" một phát đạn xuyên qua đầu Mike.
"Không! Lục Vi, tao xử lý mày! ... Tao xử lý mày!" Rose tuyệt vọng hét lên.
"Xử lý tao?" Lục Vi chế nhạo. Pằng! lại một phát súng trúng người của Rose, Rose bất lực ngã xuống, nghe thấy giọng nói xa xăm của Lục Vi nói "Muốn báo thù sao, kiếp sau đi! ... Rạch mặt nó, ném vào rừng rậm cho sói ăn".
Cô có thể cảm thấy lưỡi dao lạnh lẽo trên gương mặt mình sau đó bị ném vào rừng như rác rưởi, ở địa hình phức tạp như Campuchia sẽ không có ai tới cứu cô, đời này cô dễ dàng tin tưởng một tên đàn ông đáng bị chết thê thảm. Chỉ là, nếu có kiếp sau cô sẽ tìm Lục Vi bóp cô ta thành tro.
Đầu đau quá, Rose đỡ đầu ngồi dậy, đập vào mắt là cảnh tượng phòng bệnh, cảm giác trên người mình như nặng cả nghìn cân khó khăn lắm mới di chuyển được đến nhà vệ sinh, nhìn thấy cô gái trong gương cô không nhịn được mà hét lên, khuôn mặt trong gương vẫn là khuôn mặt của cô, nhưng khuôn mặt sưng lên thành đầu heo này là chuyện gì vậy? Cô bóp miếng thịt trên bụng mình, đây ... ít nhất cũng nặng tới 75kg.
Lật bệnh án bên cạnh giường, ở trên viết rõ ràng: Lạc Thiên Ngưng, 18 tuổi, nữ, chấn động não. Chết tiệt! Lạc Thiên Ngưng là ai? Rất nhiều kỷ niệm về Lạc Thiên Ngưng tràn về trong tâm trí cô, cô con gái ít được sủng ái nhất của nhà họ Lạc. Mẹ mất từ nhỏ, cha - Lạc Thiên và mẹ kế Diêu Thục Vân, còn có một người con trai Lạc Gia Thần, hai người con gái là Lạc Gia Hân và Lạc Gia Tuyết. Lạc Gia Tuyết xếp thứ ba trong gia đình và là người thừa nhất trong gia đình này bởi vì từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật và học lực kém nên không được Lạc gia coi trọng. Nói tóm lại, cha không thương mẹ không yêu, ông nội hận không thể rèn sắt thành thép, bản thân hèn nhát không chịu cầu tiến và vô dụng.
Rose thở dài, trọng sinh thành thân thể như vậy cũng rất vô lực. Kiếp trước, Rose cao ngạo, lạnh lùng, là sát thủ át chủ bài, bộ dáng này lại càng chẳng ra làm sao, đã vậy còn bị Lục Vi xử lý chết ở Campuchia, bây giờ một học sinh trung học mũm mĩm này lấy gì để so với Lục Vi. Rose tìm điện thoại di động lên mạng tìm kiếm tập đoán Ám Uyên, tin tức về tiệc đính hôn củ Tiêu Văn Uyên và Lục Vi đã xuất hiện rầm rộ trên các mặt báo, Lục Vi ngượng ngùng đứng cạnh Tiêu Văn Uyên mà Tiêu Văn Uyên cười nói "Tôi sẽ bảo vệ thật tốt người tôi yêu". Giới truyền thông ca ngợi hai người là rất xứng đôi. Xứng đôi? Tiêu Văn Uyên miệng hứa với cô rằng chuyến đi đến Campuchia là nhiệm vụ cuối cùng của cô, anh ta sẽ loại cô ra khỏi Ám Uyên và ở bên cô cho đến già. Nhưng kết quả thì sao? Lục Vi biết rõ hành động của cô ở Campuchia, Lục vi đã khiến cô bị tra tấn đến chết, nhưng Tiêu Văn Uyên lại đứng ra đính hôn với Lục Vi. Rose nắm chặt tay, Tiêu Văn Uyên, Lục Vi, tôi tự nhiên không chết thì tất nhiên sẽ tìm các người tính sổ. Hại chết em trai tôi, làm đứt tay của tôi, hủy dung mạo của tôi, từng chuyện, từng chuyện tôi sẽ dùng tư cách là Lạc Thiên Ngưng trả lại các người như cũ, kể từ bây giờ tôi sẽ làm cho Lạc Thiên Ngưng có tiếng vang ở nhà họ Lạc.
Những ngày Lạc Thiên Ngưng nằm viện không có ai đến thăm, cô cũng vui vẻ nhàn rỗi đi tìm bác sĩ yêu cầu khám toàn thân. Trong trí nhớ, Lạc thiên Ngưng uống rất nhiều thuốc, cơ thể đi loạng choạng, cơ thể mập mạp và yếu ớt, cô muốn biết cơ thể mình có gì không ổn. Kết quả là, biên bản giám định cho thấy Lạc Thiên Ngưng rất khỏe mạnh ngoại trừ lần này không cẩn thận bị lăn xuống cầu thang, đầu va xuống sàn, não bị chấn thương, thì cơ thể không có bệnh gì cả. Vậy cái mớ hỗn độn mà bản thân uống trước đó là thuốc gì vậy?
Khi Lạc Thiên Ngưng xuất viện, chỉ có một người lái xe nhà họ Lạc đến đón cô, cô bước xuống lầu với bộ dạng hôi hám, mồ hôi nhễ nhại, là một người có cơ bụng mà nói thật là không thích ứng được với nhiều thịt trên người, đừng nói là bản thân không chịu đựng được ngay cả tài xế thấy bộ dạng này cũng coi thường. Khi đến biệt thự nhà họ Lạc, Lạc Thiên Ngưng bước vào, trong phòng khách mẹ kế Diêu Thục Phân đang ngồi uống trà, Lạc Gia Tuyết - Tứ tiểu thư của nhà họ Lạc đang ngồi một bên xem giải trí, quay đầu thấy Lạc Thiên Ngưng trở về trên người mồ hôi nhễ nhại cô ta cau mày, chán ghét nói: