Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mặc Thiếu Gia, Anh Đã Bị Bắt



Mặc Cảnh Thâm rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Thấy cửa khu vui chơi không có một bóng người, Mộ Thiển có chút khẩn trương vô hình.

Lúc này đậu xe xong, đi tới hướng cửa bán phiếu, dò đầu dò xét nhìn bên trong hướng khu vui chơi một cái, nhưng vẫn không thấy người nào như cũ.

Đang lúc Mộ Thiển nghi ngờ trong bụng, một nhân viên an ninh đi tới hướng cô, “Xin hỏi là cô Mộ phải không?”
“Phải.”
“Vậy cô mau vào đi.”
Nhân viên an ninh mở cửa khu vui chơi ra để cho Mộ Thiển đi vào.

Cô liền hỏi: “Sao hôm nay ở khu vui chơi lại không có ai hết?”
“Hôm nay anh Mặc bao trọn.” Nhân viên an ninh nói như vậy.

Khóe miệng Mộ Thiển co rút một trận, không hiểu Mặc Cảnh Thâm rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì.

Đi tới hướng bên trong khu trò chơi, ánh mắt cô tập trung vào vòng quay chọc trời đang chuyển động ở bên kia.

Cô suy nghĩ, nói không chừng ba người đó cũng ở bên kia.

Đi nhanh tới, lại thấy đến một chiếc xe du ngoạn được chậm rãi lái qua hướng của cô, cho đến khi ngừng ở trước mặt, cô mới phát hiện người trên xe là Mặc Cảnh Thâm.

Mộ Thiển nổi giận, đi đến trước mặt anh, tức mình nói: “Tôi nói với anh, nếu không có sự đồng ý của tôi thì không được tự ý đưa con đi.

Sao anh không nghe?”
Người đàn ông ngồi trên xe đeo kính mát khiến người ta khó mà nắm bắt được tâm tư thế nào.

Anh không giận mấy câu trách mắng của cô, ngược lại còn cười nói: “Lên xe, Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên đang ở bên kia chờ em đó.”
Đã vậy rồi, Mộ Thiển còn có thể nói gì?
Lên xe du ngoạn, ngồi ở phía sau Mặc Cảnh Thâm, người đàn ông quay đầu xe hướng về phía vòng quay cao chọc trời kia, chậm rãi chạy đi lần nữa.


“Mặc Cảnh Thâm, tôi cảnh cáo anh, bây giờ quyền nuôi con thuộc về tôi.

Tôi có thể cho phép anh thăm con, nhưng anh phải được sự đồng ý chấp thuận của tôi.”
Cô rất là tức giận nói.

” Được.”
Người đàn ông không nhanh không chậm thả một chữ.

Thanh âm rất nhẹ, rất nhạt nhẽo, khiến cho người nghe không hiểu ưu tư, suy nghĩ của anh là thế nào.

Mấy phút sau đã đến vòng quay chọc trời kia rồi, hai người liền xuống xe.

Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển hỏi: “Có muốn đi lên chơi một lúc hay không?”
“Không cần.”
Mộ Thiển thẳng thừng cự tuyệt.

Người đàn ông đứng bên cạnh không buồn không tức, chẳng qua là cười nhạt một cái thôi, rồi lại nói: “Hai đứa bé còn ở phía trên, em không chơi cũng phải chờ con chơi xong.”
“Vậy tôi sẽ chờ!”
Cô thái độ kiên quyết.

Người đàn ông hơi gật đầu, giữa hai hàng mi dường như có chút cảm giác thương tâm.

Anh đứng ở một bên, đợi một hồi, trong lúc rảnh rỗi lại rút ra một điếu thuốc lá, đốt lấy mà hút, dựa vào ở một bên cây cột yên lặng không nói.

Hoặc giả là từ chuyện xảy ra lần trước ở khu biệt thự Lâm Hồ, lại hoặc giả là ngày đó Mặc Tiêu Tiêu cho người đến đánh Mộ Thiển.

Hai chuyện này cộng lại làm một, đã hoàn toàn khiến cho Mộ Thiển đối với Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng đến cực độ.

Mặc Cảnh Thâm rõ ràng cảm nhận được tình cảm của cô thay đổi, cũng tỏ ra kháng cự và hời hợt với anh.


Ba lần bốn lượt muốn cùng cô nói chuyện phiếm, nhưng lời đến mép cũng nuốt xuống.

Chỉ chốc lát sau hai đứa bé xuống khỏi vòng quay lớn, cười ha hả đi tới hướng bọn họ ở nơi này, “Mẹ, sao mẹ lại tới rồi?”
Mộ Thiển mặt lạnh như sương vừa nhìn thấy hai đứa bé kia một cái, gò má trắng nõn lập tức căng lên tạo thành một nụ cười ôn nhu, “Như thế nào, chơi vui không?”
Tiểu Bảo gật đầu một cái, “Dạ, chơi vui lắm.”
Nghiên Nghiên cũng gật đầu theo, “Hì hì, tất nhiên là chơi vui rồi.

Mẹ, chúng ta cùng chơi đi?”
Hai đứa bé gương mắt nhìn Mộ Thiển.

Làm cho Mộ Thiển cũng có chút dao động, “Đi thôi, chơi xong rồi thì chúng ta về nhà thôi.”
“Mẹ, con còn muốn chơi thêm nữa.”
“Con cũng muốn.”
Chân mày lá liễu của Mộ Thiển nhẹ cong lên, “Con…hai đứa…”
“Muốn chơi thì đi chơi đi.

Chú Hàn sẽ dẫn các con đi.”
Mộ Thiển còn chưa nói dứt câu, Mặc Cảnh Thâm liền phất phất tay về hướng Hàn Triết đứng bên kia, “Chăm sóc hai đứa cho tốt.”
“A, vui quá đi.”
“Hì hì hì, mẹ, tụi con đi chơi trước đây.”
Hai đứa bé tay nắm tay chạy đi, Hàn Triết đi theo phía sau hai đứa bé, cho đến lúc bọn họ đi không bao xa, Mộ Thiển liền thấy bóng người của Dật Phong cũng vội vàng đi theo sau.

Cô không khỏi cảm khái trong lòng, Dật Phong quả thật vẫn làm hết bổn phận, một mực yên lặng mặc theo sát hai đứa bé, bảo vệ hai đứa con của cô được chu toàn.

Cho đến khi mấy người họ đi xa, Mộ Thiển mới bước đi theo, Mặc Cảnh Thâm theo sát phía sau cô.

Chạng vạng tối, tà dương ánh chiều tà, bao phủ lên đất đai dưới ánh nắng đỏ rực, kéo dài bóng người hai người, đẹp đến nao lòng.


Mặc Cảnh Thâm cầm điện thoại di động, ở phía sau lặng lẽ chụp một tấm hình.

Trong hình, người phụ nữ chân đi giày cao gót, tay xách túi xách, ánh chiều tà kéo dài bóng người cô.

Hình ảnh tự nhiên rất đẹp mắt, tự mang vẻ điềm đạm xinh đẹp.

Hắn nhìn hình, ngón cái nhẹ nhàng vuốt lên bóng người trong hình, đôi môi mỏng không tự chủ được nâng lên tạo thành một nụ cười.

Hai đứa trẻ chơi với nhau một thôi một hồi, Mộ Thiển đối với anh vẫn là thái độ lạnh lùng.

Hai đứa bé chơi vòng quay ngựa gỗ, xe đụng, tàu lượn, còn đi nhà ma, được chơi hết sức vui vẻ.

Chờ đến khi chơi xong đã là hai giờ sau.

Trong thời gian hai giờ này, Mặc Cảnh Thâm suy tính muốn nói chuyện phiếm cùng Mộ Thiển, nhưng dù làm gì, đối phương cũng lấy im lặng mà cự tuyệt tất thảy.

Cho đến khi hai đứa bé chạy tới, Mộ Thiển nghênh đón, gò má lạnh như băng kia tựa như tuyết mùa đông kia mới tan chảy, hiện lên nụ cười ấm áp.

.

ngôn tình hay
“Vui không?” Cô hỏi.

Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên cao hứng hoa tay múa chân nói, “Chơi vui lắm.”
“Mẹ, con với Tiểu Bảo đói, muốn ăn cơm.


“Được, mẹ dẫn các con về nhà ăn cơm nhé, được không?” Mộ Thiển dắt tay hai đứa bé, nói.

“Không mà.

Có ba ở đây rồi, một nhà bốn người chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm có được hay không ạ?”
Tiểu Bảo toét miệng cười một cái, đi tới trước mặt Mặc Cảnh Thâm thuận thế dắt tay anh.

Như vậy chính là Nghiên Nghiên dắt Mộ Thiển, Mộ Thiển dắt Tiểu Bảo, Tiểu Bảo dắt Mặc Cảnh Thâm, hình ảnh một nhà bốn người hạnh phúc, tốt đẹp biết bao.


“Đúng đó mẹ ơi.

Con đói, chúng ta đi ăn gần đây đi, được không mẹ?” Nghiên Nghiên kéo tay Mộ Thiển lắc qua lắc lại, năn nỉ cô.

Mộ Thiển không biết làm sao, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.

Mấy người đi khỏi khu vui chơi, tìm được một quán cơm niêu ở gần đó, thuê một gian phòng để ăn cơm.

Mộ Thiển cũng nhiệt tình gọi Dật Phong và Hàn Triết đi vào cùng, “Ăn chung đi.”
Dật Phong hơi gật đầu, ngồi ở đối diện.

Hàn Triết muốn từ chối lại thấy Mặc Cảnh Thâm gật đầu, anh ta đành ngồi cạnh Dật Phong.

Ở Mộ Thiển trước mặt hai đứa trẻ, Mộ Thiển không còn hời hợt quá với Mặc Cảnh Thâm nữa, nhưng cũng không nói lời nào với anh hết.

Bên trong gian phòng bao trọn, bởi vì có Nghiên Nghiên cùng Tiểu Bảo, bầu không khí mới không lúng túng ngột ngạt.

Mấy người ăn bữa tối đơn giản, tính tiền rồi rời đi.

Dừng ở cửa có hai chiếc xe.

Mộ Thiển nói: “Tiểu Bảo, Nghiên Nghiên, tạm biệt ba đi, chúng ta về nhà thôi.”
“Dạ? Mẹ, tại sao không ở cùng ba?” Tiểu Bảo rõ ràng biết nguyên nhân, lại cố ý hỏi.

Nghiên Nghiên cau mày lại, ánh mắt đánh giá bọn họ, nhưng cũng không nói gì, lên xe trước.

“Ngoan, về với mẹ.

Ba còn chuyện phải làm.”
Mặc Cảnh Thâm xoa xoa đầu Tiểu Bảo, “Sau này con cùng với Nghiên Nghiên sẽ ở cùng mẹ.

Bởi vì…mấy tháng tới chi nhánh công ty ở nước ngoài sẽ được thành lập, ba sẽ đến đó làm việc.”‘.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!