Nhi Lan đứng trong góc tối, cả cơ thể hòa cùng bóng đen vô tận.
"Tôi nhớ cô từng hỏi vì sao tôi có trong tay điện thoại của Thanh Ly, đúng lúc tâm trạng tôi tốt sẽ nói cho cô biết. Thanh Ly đó là người do tôi cài vào bên cạnh cô đấy, mọi hành động của cô tôi đều biết cả. Giờ thì cô mất tất cả thật rồi Thiên Ý à!"
Nhi Lan ngạo nghễ cúi nhìn Thiên Ý chật vật dưới sàn, hai hàng nước mắt lăn dài má. Ngón tay mang theo hơi lạnh cùng hương nước hoa nhẹ nhàng xộc vào mũi Thiên Ý. Trong tích tắc một cảm giác quen thuộc không tên đánh thẳng não bộ khơi gợi lên nỗi nghi hoặc.
Giọng Thiên Ý run lên: "Mùi nước hoa của cô?"
"Quen lắm có đúng không?" Nhi Lan chạm lên má Thiên Ý, bàn tay đi xuống dùng sức bóp cằm cô.
"Hóa ra Phó Mặc giấu cô nhiều chuyện thế à? Từ mối quan hệ dây mơ rễ má của ba mẹ cô, đến cả việc hắn ta gặp tôi, ngủ cùng tôi. Cô đều không biết?"
Nhi Lan nhìn Thiên Ý bằng đôi mắt phức tạp: "Cô đáng thương quá!"
Câu đáng thương đó là sự thương xót cuối cùng Nhi Lan dành cho Thiên Ý. Tận sâu thâm tâm Nhi Lan cười đã nhạo Thiên Ý trăm ngàn lần, cười nhạo cô ngu si khờ khạo, hồ đồ bị chính người thân cận dối gạt. Cũng cười nhạo cho chiến thắng chẳng mấy vẻ vang của mình.
Nhi Lan ngẩng cao đầu, tuyệt tình ra lệnh: "Làm cho tốt đấy!"
Thiên Ý quỳ rạp trên sàn nhà cứng ngắc bụi bặm, lắng nghe âm thanh then chốt tuyệt vọng vang lên.
Tim cô đập mạnh, cơ thể chìm vào khoảng lặng không đáy, cứ thế chìm dần. Bóng tối tĩnh mịch kéo dài phủ kín bầu trời, cướp lấy tia hy vọng mong manh trong đáy lòng Thiên Ý. Cô ngã người về trước, trán chạm lên sàn nhà thô ráp, từng giọt nước mắt nhỏ xuống mặt sàn, đọng trên đầu mũi, chảy ngược vào tim.
Thiên Ý túm chặt cổ áo mình, từng hồi hít thở là từng hồi đau đớn, tấm lưng bé nhỏ chất chứa bao tủi nhục, muộn phiền, sụp đổ trước mắt hai gã đàn ông.
Trong căn nhà gỗ vỏn vẹn 50m2, tiếng nức nở của cô gái rõ ràng chui vào tai bọn họ.
Thiên Ý cắn môi, siết chặt bàn tay gào lên đau đớn, như thú non lạc bầy, đóa hoa chuẩn bị cắt đứt.
Cô lắc đầu nguầy nguậy khi bàn tay của một trong hai gã chạm vào mình. Thiên Ý cật lực tránh né, từ bỏ cả lòng tự trọng dập đầu cầu xin hắn ta.
"Cầu xin anh tha cho tôi! Các người muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa. Tôi cầu xin các người!"
Cả gương mặt Thiên Ý ướt đẫm, không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là mồ hôi.
Gã đàn ông cười nhếch mép, chầm chậm nâng mặt Thiên Ý lên.
"Tiền bọn tao thích thật, nhưng uy tín bọn tao cũng cần. Đã nhận tiền của người ta thì bọn tao phải làm cho đến nơi đến chốn."
Gã vung tay tát vào má cô, giữ chặt Thiên Ý để tên còn lại xé rách áo quần trên người cô.
Thiên Ý hét toáng lên, hướng mắt nhìn khe hở nhỏ ở góc tường là nơi duy nhất có ánh sáng lọt qua. Cứ thế cô bị ép nằm trên sàn, bụi bặm dính hết lên mặt. Âm thanh vải vóc xé rách, lời nói dơ bẩn của hai gã đàn ông lọt vào tai.
Cô càng vùng vẫy, bọn họ càng giữ chặt. Cánh tay mơ hồ truyền đến cơn đau lan rộng toàn cơ thể.
Thiên Ý oán trách ông trời, cô chưa từng hại ai, cớ sao cuộc đời chẳng có một chuyện tốt lành? Cô không cam tâm, càng không muốn bị bọn chúng làm nhục. Thế nhưng Thiên Ý còn có cách nào khác? Cô yếu đuối có đấu cũng như gãi ngứa cho bọn chúng.
Thiên Ý nhắm mắt ép giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống. Cô mong Phó Mặc đến, hệt như cái lúc ở viện cô nhi hắn ôm cô vào lòng đưa Thiên Ý ra khỏi ác mộng. Lại sợ bộ dạng nhếch nhác thảm hại hiện giờ làm trò cười cho hắn. Hai luồng suy nghĩ khác biệt đấu đá trong tâm trí Thiên Ý, bức bối rối bời đến phát điên.
Cô dùng toàn bộ sức đẩy gã khốn gần mình nhất, há miệng cắn vào mu bàn tay gã. Cô cắn rất mạnh, đến khi tay gã chảy máu Thiên Ý mới nhả ra. Cô biết mình không thể trông đợi vào người khác, chỉ có bản thân cô mới cứu được mình.
Hắn ta chửi bậy, cầm mảnh áo đã xé của Thiên Ý lau qua loa vài cái, nghiến răng phẫn hận.
"Con khốn này còn dám cắn tao, mày là chó hả? Có tin tao bẻ răng mày không?"
Hắn đánh liên tiếp lên mặt, ngực Thiên Ý: "Tao đánh chết mày."
Từng tiếng chát vang lên đánh vào thính giác người nghe, tên còn lại đanh mặt.
"Thôi đủ rồi, mày định đánh chết nó rồi hai đứa không nhận được một xu nào hả?"
Nếu không vì gã cạnh bên ngăn cản có lẽ cô đã chết dưới tay hắn.
Theo bản năng Thiên Ý đưa tay che mặt, rấm rức van xin: "Tôi xin lỗi! Xin lỗi! Tha cho tôi đi! Cá anh cần gì?"
"Tao đã nói là không cần tiền của mày rồi. Mày bị ngu hả?"
Gã hét lớn bóp mặt cô, thô lỗ kéo thứ kia của mình vỗ lên mặt Thiên Ý, đưa đến bên miệng cô đẩy nó vào. Gã ngửa cổ, rên lên s.ung s.ướng.
Tên còn lại cười khẩy, cầm 'hung khí' của mình đâm vào bên dưới bất chấp sự phản kháng của cô.
Hết tên này đến tên khác, bọn họ thay nhau sỉ nhục Thiên Ý, thay nhau buông tiếng cười xấu xa. Chà đạp lên nỗi đau, thân xác cô.
Cả gương mặt Thiên Ý sưng to, đỏ hoe, cơ thể chi chít vết thương. Những cái tát ban nãy đánh bay cả sức lực, đồng thời đánh chết hy vọng thoát thân. Cô được đặt trước máy quay, toàn bộ quá trình thực hiện được ghi lại rõ ràng sắc nét.
Thiên Ý nhắm chặt hai mắt, uất ức tủi nhục không biết để đâu cho hết. Ngay cả một âm thanh bé nhất Thiên Ý quyết không hé ra.
Cô dần chìm vào giấc ngủ, cơn đau quặn thắt từ bụng dưới chẳng khiến cô tỉnh táo hơn là bao, trước khi mất ý thức, Thiên Ý loáng thoáng nghe một tên kêu lên.
"Sao nó chảy máu nhiều thế?"
Tiếng la thất thanh của gã đàn ông trôi về nơi xa.
"Sao tao biết được? Có khi nào nó chết không?"
"Chúng ta chạy đi, quay như vậy là được rồi."
Hai gã cuống cuồng thu dọn đồ đạc leo lên xe rời khỏi căn nhà gỗ. Bỏ lại cô gái hôn mê với cơ thể lõa lồ chằng chịt vết thương và máu.