Nhiều ngày sau đó Thanh Ly vẫn thường gây sự vô cớ với Thiên Ý, có lúc sẽ đổ lỗi cho cô đẩy ngã mình, khi thì vu oan cho Thiên Ý phá vỡ đồ đạt. Tất cả cô đều không để tâm. Thiên Ý một lòng muốn cứu ba và rời khỏi nơi đây, những kẻ khác cô chỉ xem là ruồi nhặng, có hay không đều không liên quan đến cô.
Thanh Ly chắn trước cửa phòng Thiên Ý, vênh váo.
“Xem thường chị à, chị gọi mà không thèm dạ vâng. Gia giáo nhà em kém đến thế sao?”
Thiên Ý tức giận gạt cô ta sang một bên, đóng sầm cửa. Chưa đầy ba giây sau cửa phòng lần nữa mở ra. Thiên Ý mím môi, khinh bỉ.
“Chị nghĩ anh ta thật sẽ thích chị sao? Lấy gì để đảm bảo con người đó sẽ ở bên chị cả đời. Anh ta chỉ xem chị là món đồ chơi thôi, nói không chừng chẳng khác tôi là mấy.”
Thanh Ly dựa tường, bĩu môi nhướng lông mày. Ngón trỏ chơi đùa lọn tóc trước ngực mình.
“Thì sao chứ?”
Nhìn mặt Thanh Ly có vẻ khá điềm tĩnh, như thể Phó Mặc có cần cô ta hay không đều không quan trọng.
“Tôi cũng không thích anh ta. Nhờ anh ta nên tôi mới có số tiền kha khá, con người tôi ấy mà, xem tiền là trên hết.” Cô ta tiến sát Thiên Ý cười gian trá: “Cho nên em đừng lo về việc chị sẽ cướp đàn ông của em. Loại điên khùng như hắn chị không thèm.”
Thiên Ý ngạc nhiên, lúc cô muốn nói gì thì điện thoại vang inh ỏi.
Từ sau khi lễ tang của vú Hiền kết thúc đã trôi qua hai tuần. Thời gian qua Thiên Ý chưa từng liên lạc với Hoàng Oanh, hôm nay tình cờ gọi đến mới hay tin Hoàng Oanh đã nghỉ việc.
Thiên Ý đã thử gọi vào số riêng của Hoàng Oanh, kỳ lạ là có gọi bao cuộc Hoàng Oanh vẫn không nghe máy.
Nhân lúc Phó Mặc ở công ty Thiên Ý ra ngoài đến những nơi Hoàng Oanh có khả năng xuất hiện, thậm chí là căn nhà cũ trước kia cô cũng tìm qua, nhưng hoàn toàn không thấy bất cứ dấu vết gì của Hoàng Oanh. Cô ấy hệt như bốc hơi khỏi trái đất khiến người ta lo lắng.
Những lời nói của Hoàng Oanh vang lên trong đầu Thiên Ý, cùng những giọt nước mắt lã chã rơi.
“Nhi Lan đó là kẻ tham vọng, cô sẽ không tha cho bất cứ ai trong chúng ta đâu.”
“Vì lòng đố kỵ, cô ta đố kỵ chúng ta.”
“Vì ghen tị chúng ta có cuộc sống tốt hơn cô ta. Cái chết của Thục Ý năm xưa chắc hẳn có liên quan đến Nhi Lan.”
Thiên Ý ngồi xổm bên gốc cây to, ôm đầu mệt mỏi. Từng lời Hoàng Oanh nói như đánh vào sau đầu Thiên Ý, thế giới trước mắt Thiên Ý tối sầm không còn tia sáng, cô nhìn vào cái tên Nhi Lan trên màn hình điện thoại nửa muốn gọi nửa không.
Thiên Ý tự hỏi, mình lấy lý do gì để tra hỏi Nhi Lan? Bằng chứng đâu cho rằng sự mất tích của Hoàng Oanh liên quan đến cô ấy? Nhi Lan là bạn nhiều năm của Thiên Ý, không có lý do gì Thiên Ý không hiểu con người Nhi Lan, hoặc do cô quá ngây thơ tin vào người khác.
Còn nếu Thiên Ý nhắm mắt cho qua chuyện này xem những nghi ngờ kia là ảo giác, liệu mai sau cô có hối hận không? Thiên Ý vẫn tin Nhi Lan, chỉ là thái độ khăng khăng cho rằng Nhi Lan là kẻ có tội của Hoàng Oanh, khiến Thiên Ý lưỡng lự.
Biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, càng không thể để hiểu lầm đi quá xa. Thiên Ý muốn một lần vén màn vạch trần sự thật đằng sau đó.
Giả như Nhi Lan thật sự là con người như Hoàng Oanh nói, có lẽ Thiên Ý sẽ không tha thứ cho cô ta.
Việc đầu tiên cô làm chính là tìm hiểu cái chết của Thục Ý. Bạn cũ của cô hiện giờ là giảng viên tại trường đại học, Thiên Ý mặt dày gọi điện nhờ vả bạn mình.
Buổi tối cùng ngày người bạn kia chủ động liên cho Thiên Ý, người đó nói.
“Tất cả camera vào thời điểm xảy ra vụ tai nạn tôi đã kiểm tra một lượt, đều không có gì bất thường. Có lẽ do cậu nghĩ nhiều thôi.”
“Không tìm thấy gì thật sao?”
“Thật, cậu biết mà file camera trong mười năm của trường sẽ chính thức bị xóa. Tai nạn của Thục Ý chưa đến ba năm, nếu không tìm ra thì chứng minh nó không tồn tại, hoặc là nằm ở góc chết mà camera không quay được.”
Thiên Ý tập trung vẽ lại bản đồ trong đầu, cuối cùng cô quả quyết.
“Không có góc chết, tất cả đều có camera.”
Ngôi trường đại học lớn nhất trong thành phố, với lịch sử lâu đời trở thành niềm tự hào cho nhiều thế hệ sinh viên. Khi còn học ở đó cô luôn nghe mọi người truyền miệng nhau rằng: “Không có bí mật nào là qua mắt các anh trong phòng giám sát camera.”
Đồng nghĩa cái chết của Thục Ý năm xưa có khả năng là vụ giết người, càng chứng minh Hoàng Oanh nói đúng.
Tắt điện thoại người bạn mà Thiên Ý nhờ vả ấn vào phím delete, xóa sổ file đêm tiệc đẫm máu năm xưa. Hắn quay sang cười với người bên cạnh.
“Không giữ lại một file làm kỷ niệm sao?”
Nhi Lan vắt tréo chân, nụ cười giả dối chưa bao giờ lụi tắt.
“Thứ xấu xí như con Thục Ý thì giữ làm gì? Đã là thứ liên quan tới nó thì phải xóa khỏi trái đất.”