Thiên Ý chầm chậm gật đầu, bọn họ có ác cảm với Phó Mặc nói không chừng sẽ chẳng vừa mắt với cô.
Bản thân là người phụ nữ bên cạnh Phó Mặc, mặc nhiên là bạn gái hắn, rất nhiều đôi mắt đang hăm he dòm ngó. Phó Mặc ra ngoài bạn gái như cô không đi cùng, có lẽ sẽ trở thành cái cớ để đám bô lão kia xỉa xói chế giễu.
Không biết từ lúc nào Thiên Ý dần quan tâm đến cảm xúc, danh dự của người cô căm ghét. Nhớ khi xưa dù Phó Mặc có đi cả đêm không về, Thiên Ý sẽ chẳng màng quan tâm, nay chỉ vì quá nửa đêm không thấy hắn, cô lại đâm ra lo lắng.
Sự thay đổi đến quá đột ngột khiến Thiên Ý sửng sốt, cô lấp liếm điều đó bằng an nguy của bản thân, rời xa Phó Mặc mình có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.
“Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?”
Phó Mặc cất giọng trìu mến: “Em muốn đi đâu thì chúng ta đi đó.”
Thấy Thiên Ý không nói gì, Phó Mặc nâng cằm cô lên nhìn xoáy vào đôi mắt trong veo. Hắn nhìn rất lâu, mê tình trỗi dậy cuốn tan mọi suy nghĩ vẩn đục trong đầu. Phó Mặc hôn dồn dập lên trán, má, môi Thiên Ý.
Bị hôn đến choáng váng, Thiên Ý bịt miệng Phó Mặc nói với vẻ gấp gáp.
“Tôi… tôi đang trong kỳ phụ nữ.”
Phó Mặc híp mắt nhìn cô chằm chằm, hắn luồn tay vào giữa hai chân Thiên Ý, ngón trỏ chọc vào nơi đó. Cảm nhận không có sự ngăn cách dày cộm nào, đầu ngón tay trực tiếp chạm đến cánh hoa mềm mại bên trong thì dừng lại.
Thiên Ý đỏ mặt, trừng mắt khiếp đảm dưới hành động bạo gan của hắn.
“Anh… tôi… tôi không… không phải là…”
Thiên Ý ngắc ngứ, ngôn ngữ loạn xạ. Thật ra Thiên Ý rất muốn nói không phải cô cố ý lừa hắn, chỉ là cô không muốn thôi.
Tận mắt chứng kiến sự bối rối đáng yêu của Thiên Ý, Phó Mặc cười thầm, hắn hôn chụt vào má cô rồi nằm vào vị trí bên cạnh, tắt đèn đi ngủ.
Trong bóng đêm Thiên Ý vỗ ngực thở phào, qua được kiếp nạn là may mắn, thuyền trôi đến đâu thì chèo đến đấy.
Nhưng cô vẫn không hiểu lắm, Phó Mặc biết thừa cô đang lừa hắn không những không nổi giận, trái lại còn tươi cười.
Tên này hôm nay uống nhầm thuốc à?
…
Cô dậy từ rất sớm chuẩn bị tươm tất, ủi chiếc áo sơ mi của Phó Mặc cho thẳng thớm, sau đó lại chọn cà vạt phù hợp cho hắn.
Thời gian gần đây Thiên Ý bắt đầu chăm sóc cho người đàn ông kia, may thay cuộc sống hắn không quá phức tạp, lối ăn mặc khá giống ba nên Thiên Ý không quá đau đầu về chuyện này. Cô xem đó là niềm vui, bận rộn đôi khi là liều thuốc chữa lành vô giá.
Đến lúc Phó Mặc thức giấc, mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy, việc của hắn chỉ là mặc vào sau đó ra ngoài.
Hắn dần chấp nhận sự tồn tại của Thiên Ý trong cuộc sống mình, tiếp nhận quan tâm từ cô, và xem Thiên Ý như một phần trong tài sản hắn có.
Phó Mặc nắm tay cùng Thiên Ý xuống sảnh khách sạn. Đám bô lão đã chờ sẵn, vừa nhìn thấy hắn nhiều lão già tỏ vẻ khó chịu.
Đi cùng các bô lão là người nhà của bọn họ, đa số là thanh niên trẻ. Bô lão đưa đến chỉ vì muốn con cháu nhà mình làm quen Phó Mặc. Tương lai còn dài, có thể nắm quyền cao chức trọng trong tay hay không là điều khiến họ bận tâm.
Trong đám thanh niên bất ngờ xuất hiện một cô gái trẻ, Thiên Ý lại không có bạn cùng chuyện trò. Cô nói nhỏ vào tai Phó Mặc, nhận được cái gật đầu từ hắn bèn bẽn lẽn sang ngồi cùng cô gái kia.
Hôm nay Phó Mặc đưa các bô lão đến ăn tại nhà hàng dưới nước, hay nói đúng hơn là bốn phía phòng ăn được bao quanh bởi thủy tinh, từ đây có thể vừa ăn vừa ngắm đàn cá tung tăng bơi lội.
Không khí buổi ăn vô cùng ắng lặng, phải nói là buồn chán. Mọi người tập trung vào đĩa thức ăn của mình, sau khi ăn xong thì đứng dậy ra về.
Trong bầu không khí thế này Thiên Ý cũng chẳng nuốt nổi thức ăn, thấy tâm tình cô không vui buổi chiều cùng ngày Phó Mặc đề nghị ra bờ biển đi dạo.
Vừa nghe đến đề nghị của hắn các bô lão há hốc mồm kinh ngạc, có người không tin vào tai mình quay sang hỏi người bên cạnh. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe Phó Mặc đề cập đến chủ đề vui chơi, nếu là trước kia sau khi kết thúc buổi ăn hắn sẽ lại bắt tay vào công việc. Có thể nói nghe Phó Mặc nhắc đến dạo chơi là chuyện ngàn năm có một.
Thiên Ý ngốc nghếch đâu hiểu hết tâm tư sâu kín của đám bô lão kia, cô chỉ biết bãi biển rất đẹp, có thể ở đó ngắm hoàng hôn là điều tuyệt vời biết bao.
…
Sau buổi vui chơi bên ngoài, Thiên Ý rã rời trở về phòng khách sạn, cô ôm gối nằm dài trên sô pha hai chân như rụng rời khỏi thân thể.
Phó Mặc nghe điện thoại tiện tay quăng áo khoác lên giường. Nói được vài câu hắn dặn dò.
“Tôi có việc nên ra ngoài một chút, em tắm rửa xong nếu thấy chán thì xem tivi. Đừng ra ngoài vào buổi tối, biết chưa.”
Thiên Ý bĩu môi, Phó Mặc dặn dò chẳng khác gì ba cô.
Đợi cánh cửa vừa khép lại, Thiên Ý mệt mỏi ngồi dậy từ từ tiến đến tủ quần áo, chọn cho mình bộ đồ ngủ thoải mái. Trong lúc mải mê chọn đồ cô hoàn toàn không phát hiện có người vào phòng.
Cánh tay to lớn ghì chặt lấy Thiên Ý từ phía sau, cảm nhận hơi thở xa lạ cùng mùi rượu xộc thẳng lên mũi, Thiên Ý hoảng hốt xô người kia ra, cô lùi về sau mãi cho đến khi lưng chạm vào tường mới dừng lại.
Thiên Ý lắp bắp: “Anh… anh là ai?”
Gã đàn ông kia cười khẩy, dường như gã quá say không còn biết gì nữa. Toàn thân gã chỉ toàn mùi rượu, gương mặt đỏ chót, đôi mắt lờ đờ chăm chú vào bộ ngực Thiên Ý.
“Anh là ai hả? Hừm… em không biết anh là ai thì thật đáng tiếc. Người ta nói mỹ nhân thì đi cùng công tử, em có nghe câu đó chưa?”
Thiên Ý cau mày, cái câu vô nghĩa đó chỉ gã mới nghĩ ra.
“Mời anh ra khỏi phòng tôi.”
Gã lắc đầu, xiêu vẹo bước đến trước mặt Thiên Ý.
“Đừng có đuổi anh mà, anh thích kiểu con gái như em xinh xắn như búp bê. Hay là em đi theo anh đi, muốn gì anh cũng cho, nhà anh được cái nhiều tiền.”
Cô không biết gã là ai, càng không có hứng thú với gia cảnh gã. Ngay bây giờ Thiên Ý chỉ muốn tên thối nát này ra khỏi phòng mình.
“Sao em trừng mắt với anh?” Gã vừa nói vừa nhào tới.
Liếc thấy quyển sách trên tủ đầu giường, Thiên Ý chộp lấy quyển sách đập mạnh lên đầu gã. Cô cắn răng chạy trối chết, mắt thấy cánh cửa ngày càng gần, Thiên Ý chưa kịp vui mừng thì một lực phía sau kéo cô ngã ngửa.
Gã ta bị ăn một đòn của Thiên Ý tuy không đau mấy song vô cùng giận dữ. Dùng chút tỉnh táo cuối cùng của mình, gã chạy tới tóm tóc đẩy Thiên Ý ngã xuống, rồi trèo lên người cô.
Đôi mắt rực lửa như đốt cháy vải vóc trên người Thiên Ý, gã vung tay tát vào mặt cô, ngón tay thô bạo xé toạc chiếc áo mỏng manh. Nhìn đôi ngực căng phồng nhấp nhô theo từng nhịp thở của chủ nhân, em trai gã hăng hái dựng lều.
Thiên Ý hét toáng lên: “Buông ra, thằng khốn nạn. Có ai bên ngoài không, cứu…”
Gã bịt miệng Thiên Ý, xé mảnh áo thành sợi dây vải buộc hai tay cô, mở nút chiếc bra che giấu đôi đồng bảo mềm mại. Bàn tay lạc đường từ đồi núi chuyển xuống thung lũng giữa hai chân.
Thiên Ý vẫy vùng khóc nấc lên, nước mắt len qua hàng mi chảy xuống bàn tay đang bịt miệng mình.
Đây có lẽ là lần thứ hai trong cuộc đời Thiên Ý cảm thấy tuyệt vọng đến nhường này.
Lần thứ nhất chính là khi ba bị bắt giam, khoảnh khắc đó tưởng chừng cả bầu trời trên đầu sụp đổ, mọi niềm tin và lẽ sống trong cô đều chết đi sau một đêm.
Lần thứ hai chính là vào lúc này, bản thân chẳng thể làm được gì, nhắm mắt phó mặc cho tất cả. Hoặc là ai đó đến cứu mình, hoặc là cô cam chịu sỉ nhục.
Nghĩ cũng biết qua đêm nay bản thân chẳng còn lại gì. Phó Mặc sẽ nổi giận, sẽ quăng cô ra đường như một túi rác, chẳng còn lý do để hắn nương tay với ba cô.
Tương lai xa hơn ba có thể rời xa mình, Thiên Ý cũng sẽ theo ông, cô không muốn sống cuộc đời nhục nhã.
Suy nghĩ mỗi lúc bay càng xa, cô nhắm mắt buông xuôi, không tiếp tục phản kháng. Thiên Ý thừa biết sẽ chẳng ai đến giúp mình, thôi thì cứ thuận theo ý trời.
Lắng nghe tiếng cười man rợ sặc mùi t.à d.ục của gã ta, khí lạnh truyền khắp người Thiên Ý. Cô biết bản thân sắp bị người ta chơi, nhưng đâu đó vẫn hy vọng cánh cửa kia sẽ mở ra lần nữa. Vì cô không cam tâm.