Khi Hàn Tử Dịch về lớp thì Chu Văn Hàng đã ngồi vào chỗ rồi, anh rũ mắt xuống, dù sao còn trẻ, biểu cảm trên mặt còn không thể hoàn toàn khống chế được, mặt xị hơi dài, ít nhất có thể nhìn ra tâm trạng của cậu ta rất tệ, không phải là người có thể khiến Hàn Tử mù mắt rồi đùa giỡn xoay vòng vòng.
Từ đầu đến cuối cậu ta vẫn không nhìn Hàn Tử Dịch, dáng vẻ rất ngông nghênh.
Nhân duyên của Chu Văn Hàng rất tốt, không như Hàn Tử Dịch rất khó tiếp cận. Bình thường nếu bạn học có vấn đề gì, cậu ta đều vui vẻ giúp giảng bài. Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, bạn học bốn phía đều rất quan tâm, vây quanh hỏi thăm cậu ta làm sao.
Lương Văn Hào ngồi cùng bàn với cậu ta hình như đoán ra được gì đó, nhưng mà chuyện chưa rõ ràng cậu không dám nói bậy, hơn nữa chuyện này nói ra sẽ đắc tội với người khác. Cậu không ngu như vậy, Chu Văn Hàng cũng không phải là người có thể tuỳ tiện đắc tội, cậu không cần trở thành kẻ địch của người khác vào thời khắc quan trọng này.
Vì thế đối mặt với ánh mắt hỏi han của mọi người, Lương Văn Hào chỉ cười trừ, biểu hiện bản thân cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Sau khi Chu Văn Hàng lại bị Hàn Tử Dịch làm lơ lần nữa, đã không còn vẻ thất thố như vừa rồi nữa.
Cậu ta nén cơn giận, thầm nghĩ, sớm muộn rồi có một ngày Hàn Tử Dịch sẽ hối hận.
Học sinh cấp ba trên cơ bản đều đủ mười tám tuổi đã biết nhìn sắc mặt người khác.
Bọn họ liếc nhìn nhau, trong đầu đủ loại suy đoán, ngọn lửa nhiều chuyện hừng hực thiêu đốt.
Hàn Tử Dịch có thái độ thế nào với Chu Văn Hàng, hai người bình thường đi chung với nhau thế nào, bạn học như bọn họ đều nhìn thấy hết. Bao nhiêu người từng hâm mộ ghen tị với Chu Văn Hàng, sau khi biết hai người chơi với nhau từ nhỏ, họ chỉ có thể hâm mộ chứ không ghen tị.
Thua từ điểm xuất phát, cũng không cần phải ghen tị. Xác định hai người là mối quan hệ bạn bè rất thân, cũng hoàn toàn không ngờ, có ngày họ sẽ trở nên xa lạ gây mâu thuẫn.
Tiếp đó có người vịn vào điều này liên tưởng đến Thẩm Yến Trầm đột nhiên chen vào giữa hai người… Đột nhiên cảm thấy chuyện hơi máu chó.
Một số bạn học lập tức cảm thấy bản thân phát hiện được chân tướng của sự việc, biểu cảm trên mặt đều phấn khởi thêm. Dường như mỗi người như hoá thành thám tử, ánh mắt dò xét đưa qua đưa lại giữa Hàn Tử Dịch và Chu Văn Hàng, muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Chu Văn Hàng mất kiên nhẫn với ánh mắt săm soi của bạn cùng lớp, nhưng bình thường cậu ta thể hiện ra ngoài hình tượng hào phóng và lịch lãm, lúc này khó mà nói lời khó nghe nên rũ đầu xuống không nói gì thêm.
Ngược lại Hàn Tử Dịch không lo lắng gì, khi cảm nhận được càng ngày càng nhiều ánh mắt hướng vào mình, anh đột nhiên ngẩng đầu lên đối diện với những bạn cùng lớp.
Quanh năm anh không mấy biểu cảm gì trên khuôn mặt hay trong đôi mắt, lúc nào cũng lạnh lùng, hơn nữa anh và bạn cùng lớp không hợp với nhau nhiều năm như vậy, lúc nào cũng toả ra khí thế toàn thân, bình thường chỉ một ánh mắt lơ đãng cũng chứa sự sắc bén cũng đủ để đối phó với những học sinh chưa trải đời.
Khi chân mày vừa mới nhướng lên nhìn thằng vào đám học sinh gây cho người ta cảm giác là rất lạnh và mất kiên nhẫn, nhiều hơn là chất vấn không có tiếng: “Nhìn cái gì.”
Học sinh chưa ra đời tương đối ngây thơ đều rời mắt, tim đập dữ dội, thật giống như bản thân làm tội tày đình gì đó, còn bị người nắm được nhược điểm.
Hàn Tử Dịch cho bọn họ cảm giác giống như gặp cấp trên không thích cười nói của cha mẹ, khiến người ta rất sợ hãi.
Lương Văn Hào với tình cách bình tĩnh nhất, không thích xen vào nhiều chuyện chịu ảnh hưởng nhỏ nhất dưới cái nhìn của Hàn Tử Dịch, cậu ta vội lên tiếng: “Mấy cậu có nghe chưa, tuần tới trường chúng ta có bài trắc nghiệm nhở về Toán đi, có người nói bài này ra đề cùng với trường Số 3, đến lúc đó còn phải xếp hạng với học sinh trường Số 3, đề thi của trường Số 3 luôn rất biến thái. Toán của tôi là hạng kém, phải cố luyện đề mới được, nếu không lúc đó bị thằng em họ học bên trường Số Ba hơn điểm chắc mất mặt lắm.”
Những người khác đều phụ hoạ theo cậu ta: “Nếu điểm của cậu 130 mà là kém, tôi 119 thật rất khó coi đó.”
“Trường Số 3 vốn chính là ngọn núi không nước qua được của trường Số Một chúng ta, xếp hạng với bọn họ hoàn toàn đả kích sự tự tin của chúng ta.”
“Cũng không thể nói như vậy, lần này còn chưa biết ai thắng ai đâu.”
“Người anh em à, tôi thích sự tự tin mù quáng của cậu đó.”
…
Học sinh chính là như thế, chỉ cần bàn về bài thi số điểm thì rất nhiều chuyện sẽ bỏ quên.
Bọn họ thảo luận, tranh luận, rất vui vẻ.
Còn Hàn Tử Dịch sau khi dùng khí thế dễ dàng áp đảo đông đảo bạn cùng lớp thì nằm xuống bàn với tư thế vừa lười biếng vừa mất tự nhiên.
Lười biếng là anh muốn bản thân thoải mái, mất tự nhiên là đã nhiều năm rồi anh mới nằm ngủ trên bàn, tư thế còn khiến người ta khó chịu như thế.
Anh như vậy có vẻ không hợp với những bạn cùng lớp đang hăng hái bừng bừng khác, tình trạng của anh nếu nói dễ nghe là điềm tĩnh chín chắn, nói khó nghe chính là không có sức sống của tuổi trẻ nên có.
Cũng may, Hàn Tử Dịch thích dáng vẻ hiện tại của mình, anh đã qua thời kỳ hăng hái của tuổi trẻ rồi.
Bây giờ, tuổi anh trẻ nhưng linh hồn đã quá bốn mươi, vừa trầm vừa tĩnh, quá tốt.
Hàn Tử Dịch nằm đó cũng không ngủ, anh lấy di động từ trong túi quần, trán gối lên cánh tay, gửi tin nhắn cho Thẩm Yến Trầm ở dưới bàn.
Hàn Tử Dịch: Nghe nói hai ngày nữa chúng ta có bài trắc nghiệm nhỏ với trường Số Ba, tôi không chắc chút nào.
Thẩm Yến Trầm: Không đâu, người ở trường Số Ba không vượt qua được cậu đâu.
Vẻ mặt Hàn Tử Dịch không thay đổi nhưng tâm trạng rất phức tạp.
Anh nói là sự thật nhưng Thẩm Yến Trầm cho rằng anh khiêm tốn.
Anh còn chưa nói tiếp cái gì thì di động lại rung lên.
Thẩm Yến Trầm: Hơn nữa nếu thi không qua cũng không sao, đã sống trên đời này, chẳng ai dựa vào số điểm để ăn cơm cả. Cậu cứ nghĩ như đánh rắm ấy, chẳng ai khống chế được thơm hay thúi cả.
Hàn Tử Dịch bị lời cậu nói chọc cười, trước đây đối mặt với điểm thi đều gây áp lực cho cậu, là quan tâm hư tình giả ý nhất thời. Dù cho anh muốn học, muốn thi tốt cũng áp lực.
Có lúc xuất hiện thời kỳ phản nghịch, còn có thể cảm thấy ghét.
May là anh có thể khống chế bản thân, nếu không đã ép bản thân ghét học, suy nhược tinh thần.
Còn bây giờ, xem tin nhắn của Thẩm Yến Trầm, lần đầu tiên anh cảm thấy niềm vui do số điểm bài thi mang lại.
Nghĩ đến đây, Hàn Tử Dịch trả lời tin nhắn cho Thẩm Yến Trầm, sau đó ngồi thẳng lên.
Anh đột nhiên cảm thấy mình rất phấn chấn, toàn thân ngập tràn năng lượng, quyết định tận dụng nguồn năng lượng này khẩn trương đọc thêm sách, làm nhiều đề thi, nhanh chóng nhớ lại những kiến thức cấp ba của nhiều năm trước.
Đến lúc đó, một bài thi lẻ tẻ còn làm khó cho anh được không?
*
Hàn Tử Dịch: Cậu nói rất đúng.
Thẩm Yến Trầm xem tin này, mặt nóng bừng lên.
Không phải cậu không khống chế được, thật sự Hàn Tử Dịch nói quá ghẹo người, rất dễ khiến người ta tưởng tượng.
Sài Côn nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cậu không nhịn được khẽ nói: “Đại ca, mặt anh rất đỏ, có phải do ăn lẩu cay không? Có muốn xuống phòng y tế không?”
Suy nghĩ của cậu ta rất không bình thường, nếu là người bình thường gặp phải tình huống này chắc chắn sẽ hỏi khó chịu ở đâu, hoặc là cảm sốt. Đến phiên cậu ta thì trở thành bị lẩu cay gây ra.
Thẩm Yến Trầm thuận miệng nói: “Nghĩ vớ vẩn gì đó, tao chỉ nóng thôi.”
Khi cậu cúi đầu tiếp tục xem di động thì Sài Côn nhìn trời ở bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt ưu sầu.
Trời hôm nay hoàn toàn đúng nghĩa ôn hoà, vậy mà đại ca của họ lại nóng đến đỏ mặt, chắc chắn không phải nói đều là công lao của nồi lẩu kia.
Thẩm Yến Trầm hoàn toàn không ngờ lời của mình lấy lệ cỡ nào, cậu xem lịch sử nói chuyện trong hộp thoại, khi xem đến câu không chắc của Hàn Tử Dịch, như bị ai đó bóp chặt trái tim, vừa đau vừa ngộp, cảm nhận khó tả.
Ai ai cũng đều biết Hàn Tử Dịch học giỏi, nhắc đến anh là nhân vật phong vân của trường, lợi hại, hạng nhất toàn khối.
Nhưng hạng nhất khối cũng là người có máu có thịt, cũng biết mệt, cũng sẽ cực khổ. Đứng ở đỉnh cao, áp lực hơn những người khác.
Một lần thành thích không lý tưởng, càng nhận được nhiều để ý hơn thành tích tốt, thậm chí sẽ nhận những nghi ngờ vô lý.
Thẩm Yến Trầm từng nghe có người nói vô cùng hoang đường, trước đây Hàn Tử Dịch thi tốt là vì sao chép.
Loại người có thể thốt được câu này chắc là não mọc ở chân, chẳng đáng dùng nắm đấm để dạy dỗ với kẻ như thế.
Nghĩ vậy, Thẩm Yến Trầm do dự một lúc, lai mở hộp thoại gõ một câu: Mặc kệ thế nào, tâm trạng và sức khoẻ quan trọng, những thứ khác có thể để sang một bên.
Hàn Tử Dịch trả lời rất nhanh: Được.
Chỉ một chữ đơn giản nhưng lại khiến cho trái tim của Thẩm Yến Trầm nhảy cẫng lên.
Khoé miệng lại tràn ngập vị ngọt rất nhẹ.
Thẩm Yến Trầm nằm xuống bàn, nhấm nháp và cảm nhận cảm giác này.
Không biết trôi qua bao lâu, cậu mơ màng đi vào giấc ngủ.
Sau đó cậu nằm mơ, mơ thấy Hàn Tử Dịch nghèo túc và mình thì ngồi xe lăn. Cậu không biết vì sao lại cố chấp với thiết lập của hai người như thế, thế cho nên mới nằm mơ liên tục giấc mơ này.
Trong mơ, Thẩm Yến Trầm và Hàn Tử Dịch đã ở cùng nhau một thời gian.
Hàn Tử Dịch là một đối tượng khá dịu dàng, anh bận chuyện công ty, bận thu thập chứng cứ dời tài sản vợ chồng của Hàn Văn Lạc, nhưng đồng thời anh sẽ dành thời gian cho mình.
Hôm đó là sinh nhật của Thẩm Yến Trầm, Hàn Tử Dịch tặng cho cậu một cái khăn quàng cổ, còn là kiểu đồ đôi với chính mình. Thẩm Yến Trầm rất thích, quàng ngay lên cổ còn hỏi có đẹp không.
Hàn Tử Dịch tất nhiên trả lời đẹp.
Ngày đó, hai người quyết định ở nhà ăn lẩu, nguyên liệu nấu ăn là họ đi siêu thị mua sẵn.
Hàn Tử Dịch làm đầu bếp, Thẩm Yến Trầm ở bên cạnh là phụ bếp lặt rau bày bát đũa.
Hai người ở cùng nhau vô cùng hài hoà.
Tay nghề của hai người cũng không giỏi, nhưng có gia vị lẩu cho nên không cần phải có tay nghề đầu bếp cao siêu, họ ăn chủ yếu là vì tâm tình.
Giữa họ không có qua nhiều oanh liệt, chỉ có ấm áp bình thường.
Bầu không khí đêm đó rất tốt, sau khi ăn lẩu xong, Thẩm Yến Trầm dựa vào sô pha, ánh mắt sáng như sao nhìn người bên cạnh, nét âm u lạnh lẽ trên khuôn mặt nhạt đi rất nhiều, khoé miệng nở một nụ cười nhạt đầy thoả mãn.
Dưới ánh đèn màu vàng cam, khuôn mặt tuấn tú không còn tái nhợt, rất đẹp.
Tim của Hàn Tử Dịch khẽ run lên khi bị cậu nhìn, cúi người, thì thầm vào tai cậu hai chữ, sau đó trượt từ vành tai đến hai má, từ từ rồi dừng lại.
Thẩm Yến Trầm đang nằm mơ vốn không nghe thấy họ nói gì, thế nhưng nháy mắt, cậu rõ ràng nghe được giọng nói khàn khàn gợi cảm vô cùng từ Hàn Tử Dịch: “Trầm Trầm.”
Đúng lúc này, tiếng chuông vào học buổi chiều vang lên, Thẩm Yến Trầm giật mình tỉnh mộng nhất thời hoàn toàn không biết mình đang ơ nơi đâu.
Trái tim của cậu đập liên hồi, tựa như tiếng thì thầm mơ hồ quyến luyến bên tai và cảm giác ấm áp bên mép.
Thẩm Yến Trầm muốn đứng lên đi rửa mặt, cũng không biết tạo sao chân lại mềm nhũn, cả người lẫn ghế đều ngã nhào.
Những người khác ngẩn tò te vì cảnh tượng này, Sài Côn vội vàng dìu cậu rồi nói: “Đại ca, anh thấy ác mộng hả?”
Suy nghĩ của Thẩm Yến Trầm rối lên, đâu phải là ác mộng, rõ ràng là một giấc mộng xuân đẹp nhất.
**
Khi lão Cao đột kích kiểm tra lớp buổi chiều, ông đứng bên cửa sổ nhìn thấy Hàn Tử Dịch đang chăm chú nghe giảng.
Lão Cao kích động trong lòng, ông biết lần thành tích kém này sẽ không đẩy ngã được Hàn Tử Dịch mà. À không, đả kích này đã biến thành động lực rồi, trạng thái tâm lý này của Hàn Tử Dịch rất ổn, còn bình tĩnh hơn cả người thầy này, không hổ là học sinh mà ông dạy, có khí phách của ông.
Hàn Tử Dịch rất để tâm đến tiết học buổi chiều, thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Anh thu dọn đồ đạc của mình xong lập tức chuẩn bị đi tìm Thẩm Yến Trầm. Anh không định về nhà, quyết định dẫn Thẩm Yến Trầm về nhà ông bà ngoại học bù.
Tới chỗ hẹn, Thẩm Yến Trầm đang ngồi xổm dưới đất không biết đang làm gì, bóng dáng hơi đáng thương.
Hàn Tử Dịch bước nhanh tới: “Thẩm Yến Trầm, cậu…”
Anh vốn định nói ngồi xổm thế không sợ đau chân sao, còn chưa nói hết đã thấy một chân của Thẩm Yến Trầm nhũn ra xém ngã sấp xuống.
Hàn Tử Dịch vội ngồi xổm xuống đỡ cậu, nhíu mày nói: “Làm sao vậy?”
Thẩm Yến Trầm ngẩng đầu sửng sờ, vừa nghe thấy Hàn Tử Dịch kêu chữ Trầm, toàn thân cậu như mềm ra. Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt hơi lo lắng của Hàn Tử Dịch, ma xui quỷ khiến Thẩm Yến Trầm lại nói: “Trầm Trầm.”
Hàn Tử Dịch nghe thấy hai chữ này thì hai mắt híp lại, vẻ mặt khó nén được sự kinh ngạc.
Lúc này Thẩm Yến Trầm mới hiểu được mình đang làm gì, vậy mà cậu lại thốt ra lời mà Hàn Tử Dịch gọi cậu ở trong mơ.
Khuôn mặt cậu lập tức chẳng khác gì mông khỉ, luống cuống đứng lên, thật muốn biến mình thành cái xẻng sắc bén không gì sánh bằng rồi đào một cái lỗ cho mình chui vào: “Không, tôi nói… tôi là nói, nhũ… nhũ danh của tôi, nhũ danh Trầm Trầm.”
Thật ra bây giờ cậu đâu còn nhớ rõ nhũ danh của mình là gì, nhưng…nhưng tình huống này, dù sao cũng phải mượn cớ giải thích tình trạng bất thường của cậu.