Sau khi tan học, Mộc Như Lam tiễn hai anh em song sinh luôn nằng nặc không muốn ly khai văn phòng của cô về nhà. Đến lúc cô hoàn thành nốt phần công việc còn lại thì cũng đã quá bốn giờ chiều. Lưu Tư Lan học viện theo hệ thống giáo dục nước ngoài, buổi chiều ba giờ rưỡi tan học, thời gian còn lại là để cho học sinh tham gia xã đoàn. Nhưng mấy ngày nay, vì chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường, xã đoàn tự nhiên cũng tùy ý người có đi hay không, phần lớn học sinh đều nhân dịp này đi chơi, cho nên trường học có chút yên ắng, chỉ có một số nhỏ học sinh ở trong các ban là bận rộn.
Mộc Như Lam từ phòng hội trưởng đi ra ký túc xá của hội học sinh, lúc qua sân thể dục thì bắt gặp một thiếu niên đang đi đến, tay hắn mang theo một quả bóng rổ, tóc tai hỗn độn, áo thể thao ướt đẫm, làn da lộ ra gân nhỏ. Thân hình thoạt nhìn đơn thuần, nhưng khi quan sát kỹ thì lại phát hiện bên dưới đám tóc là một đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, bộ dạng suất khí. Đây là nhân vật nổi tiếng nhất trường học, nhưng không có mấy người dám tiếp cận, hắn tựa như một đóa hoa cao ngạo.
Âu Khải Thần bất ngờ đến, Mộc Như Lam liền nở một nụ cười nhu hòa ấm áp, nụ cười mà không ai có thể chống cự được, tựa như tấm chăn lông xù trong mùa đông lạnh đầy tuyết, khiến người ta muốn gắt gao ôm chặt lấy mà sưởi ấm.
Âu Khải Thần cảm thấy đầu choáng váng, miệng hắn nhếch lên, muốn nói chuyện, nhưng mà Mộc Như Lam lại chỉ xa cách gật gật đầu, không chút do dự nhấc bước bỏ đi.
Hắn kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của cô, đôi mắt luôn lạnh lùng nay lại phảng phất có chút cô đơn và hoang mang, hắn không biết có phải hắn nhìn nhầm hay không. Hắn cảm thấy Mộc Như Lam rất tốt với tất cả mọi người, riêng với hắn thì lại luôn xa cách. Ban đầu hắn không thèm để ý, bởi vì hắn chỉ vừa mới biết cô, cũng chẳng có nhiều ý kiến về thái độ đó.
Nhưng sau này, hắn dần dần phát hiện, một vài người bạn của hắn bắt đầu nói tốt về cô. Mộc Như Lam đối xử với bọn họ vô cùng tử tế, tất cả đều có thể cảm nhận được lòng quý trọng thật tình. Khi có ai đó đổ bệnh, cô có thể vội vàng mặc chút quần áo đơn bạc, không ngần ngại chịu gió lạnh đi mua thuốc chiếu cố. Khi thì dịu dàng khi thì nghịch ngợm, ai cũng vậy, một khi đã tiếp xúc với Mộc Như Lam, đều không tránh khỏi yêu thích.
Cô gái này thực thần kỳ, hắn chưa từng gặp qua nữ sinh nào như vậy, cho dù có người lúc đầu thực ghen tị chán ghét cô, thì đến cuối cùng lại trở thành người ủng hộ trung thành nhất. Sau đó hắn không tự chủ được bắt đầu quan sát cô, để ý cô. Một cách chậm rãi, hắn phát hiện hình như cô không muốn tới gần hắn, không thể không nói, phát hiện này làm cho trong lòng hắn không thoải mái, cực kì không thoải mái. Vì sao cô đối với những người khác tốt như vậy, lại lạnh lùng với chỉ mình hắn?
Vốn hắn tưởng là do bọn họ không quen thân, cho nên hắn cực lực tìm cơ hội cùng cô xúc tiến mối quan hệ, hắn đi Mộc gia dự tiệc, khi người Mộc gia đến nhà hắn tham gia yến hội thì hắn chu đáo tiếp đãi cho dù không thích cái loại sự kiện này. Thế nhưng rốt cuộc Mộc Như Lam vẫn không đối đãi hắn như những người khác.
Điều này khiến người luôn luôn được các cô gái vây quanh – Âu Khải Thần cảm thấy thật thất bại: hắn bị coi thường. Càng thất bại, hắn càng để ý, suy nghĩ về cô.
Mọi người là bị coi thường nha.
Ánh sáng màu cam chiếu lên người Mộc Như Lam, đồng phục Lưu Tư Lan màu trắng thập phần xinh đẹp vô vùng hòa hợp khí chất của cô. Rõ ràng là đồng phục trường học toàn bộ đều giống nhau, nhưng mặc ở trên người cô thì mới có vẻ trắng thuần khiết đẹp mắt nhất.
Miệng cô mang theo nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong suốt xinh đẹp, phảng phất như chưa từng thấy ánh nhìn thật lâu vẫn không dời đi từ phía sau. Người này tên là Âu Khải Thần, kiếp trước cô yêu đến chết đi sống lại, thế mà vào thời điểm cô bị luân phiên cưỡng gian hắn lại vô tình bỏ đi, cuối cùng còn đâm chết cô rồi cầu hôn Bạch Tố Tình…
A, làm sao bây giờ? Ánh mắt của hắn làm cho cô thật hưng phấn, hưng phấn đến nỗi máu khắp người như sôi trào. Hắn thích cô sao? Nhất định là yêu cô rồi? Yêu rồi phải không? Ha ha… Không đủ, mới chỉ có vậy thì làm sao mà đủ? Hắn muốn yêu cô, đã vậy cô sẽ khiến hắn phải yêu sâu thật sâu, yêu đến mức không thể không có cô, yêu đến mức có thể vì cô mà đâm chết người khác, đến mức có thể vì cô mà tự sát, vì cô mà nguyện ý đem thân thể hắn ra cống hiến…
Để làm thành con rối!
Chỉ có như vậy, mới có thể được cô tha thứ. Tất cả là tại bọn hắn, đem cô bóp méo thành thế này… A, theo như đứa con gái kia nói đi —— biến-thái.
Mộc Như Lam cong miệng cười, học sinh đi ngang luôn nhịn không được liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó khóe miệng cũng bị lây nụ cười. Từng người tới gần cô đều cảm thấy thực thoải mái, cô gái này thật ấm áp, thật thánh thiện đến ngoài sức tưởng tượng.
…
Mộc Như Lam đến Lâu Lan các, Lâu Lan các là một nhà hàng rất nổi tiếng tại thành phố K, làm ăn phát đạt, phải đặt bàn từ trước mới có thể thưởng thức mỹ thực. Có điều thân phận Mộc Như Lam đặc biệt, chỉ cần một cú điện thoại là quản lí sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị cho cô đầu tiên, huống chi là cô tự mình đến?
Mộc Như Lam chỉ dùng một ít cháo ngô cùng điểm tâm, cho dù như vậy, Lâu Lan các cũng nấu cực kì ngon miệng, làm người ta lưu luyến không thôi.
Trần Hải lái xe đưa Mộc Như Lam đến bệnh viện, cô bảo hắn không cần đi theo, ở trong bệnh viện làm gì có nguy hiểm, nói cho cùng cô cũng không đắc tội người nào.
Hai ngày trước, Lam Nhất Dương từ Úc trở lại Trung Quốc. Học viện Lưu Tư Lan không phải là loại người nào cũng có thể chuyển vào, lại không có những chính sách chiêu sinh như các trường học khác. Người muốn vào học có thể không tiền không quyền nhưng phải có thành tích thật xuất sắc. Hồ sơ sát hạch của Lam Nhất Dương do Mộc Như Lam đích thân quản lí. Lưu Tư Lan là nơi học sinh tự trị, quyền lực của hội học sinh gần như bằng với hội đồng quản trị, Mộc Như Lam thậm chí có quyền quyết định cho phép hay không cho phép học sinh này tham gia thi tuyển, chỉ cần báo hội đồng quản trị tiếng là được.
Lam Nhất Dương, nam, 19 tuổi, năm hai, chừng này tuổi mới học đến năm hai thì đúng là có vấn đề, hình như người này bởi vì ở trường học đánh nhau lộn xộn, còn thường xuyên bỏ thi, cho nên mới bị ở lại lớp. Nhưng khi hắn tham gia khảo sát nhập học thì trừ bỏ môn ngữ văn, thì còn lại đều đạt điểm tối đa. Thành tích như vậy, Mộc Như Lam không có lý do không cho hắn nhập học, thậm chí hắn còn có thể vào lớp A, lớp B giỏi nhất. Chỉ là không nghĩ tới, thiếu niên này vừa đến trường đã ở trước mặt vài nam đồng học tuyên bố muốn “mây mưa” với cô.
Đương nhiên cô sẽ không nói hắn biết, trẻ nhỏ có thể được yêu chiều tha thứ, nhưng chó thì làm sao hưởng loại đặc ân này? Quất một roi lại cho một viên đường, mới là phương pháp dạy dỗ tốt nhất, không phải sao?
====
Ai~ bản chất biến thái bất đầu bộc lộ.
Chương sau nam thứ lên sàn.
Mộc Như Lam đi đến trước phòng bệnh cửa Lam Nhất Dương, gõ gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng rống giận, thanh âm nghèn nghẹn như bị nghẹt mũi, “Con mẹ nó, cút ngay cho ông!”
Hôm đó, Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm đã đánh gãy xương mũi của Lam Nhất Dương.
Mộc Như Lam thoáng chần chừ, sau một lúc, cô cầm cháo trên tay, đẩy cửa bước vào. Đây là phòng bệnh VIP nên chỉ có một mình hắn, vừa rộng rãi vừa thoáng mát. Mà lúc này trên giường bệnh, Lam Nhất Dương trên đầu và mũi đều quấn băng gạc, chân trái còn được bó bằng lớp thạch cao thật dày, cánh tay phải cũng bị nẹp lại, thoạt nhìn không khác gì xác ướp.
Lúc này xác ướp căn bản không phát hiện có người đứng ở cửa, bởi vì hắn đang cố hết sức dùng cánh tay trái với lấy quả táo đặt ở trên cái bàn bên phải đầu giường. Không biết tên nào ác ôn đến thế, lại phớt lờ tay phải bị thương nghiêm trọng của hắn mà đem quả táo đặt ở bên phải, ai~…
Chút nữa thôi, thiếu chút nữa thôi, quả táo, quả táo đỏ của hắn…
Lam Nhất Dương thật tập trung, hắn tập trung muốn lấy quả táo đỏ rực kia, cố gắng đến nỗi khớp xương kêu lên răng rắc, thế nhưng cố thế nào cũng với không tới, con mẹ nó thật đáng giận! Thiếu niên tức đến hai má đều đỏ, chết tiệt, hắn muốn ăn táo!
Một bàn tay trắng nõn xinh đẹp vươn ra, cầm lấy quả táo đỏ hắn mơ ước đã lâu.
Lam Nhất Dương kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười nhạt cùng ánh mắt ấm áp của Mộc Như Lam. Hắn bất ngờ, nhất thời nhướn mày, đáy mắt dâng lên một mảnh lo lắng, hắn tất nhiên biết người kia là ai, là chị gái của hai tên nhóc khốn kiếp kia! Chị gái vô cùng yêu dấu của tụi nó!
“Anh không sao chứ?” Mộc Như Lam cầm quả táo, đem cháo đặt ở mặt bàn, cháo cùng đồ ăn được bọc kín, không mở ra là không nghe thấy hương vị, Lam Nhất Dương cũng không chú ý.
Hắn kéo kéo khóe miệng, nhìn đáy mắt có chút vẻ lo lắng của Mộc Như Lam, “Không sao? Cô xem tôi như vậy giống ‘không sao’ lắm hả?”
Mộc Như Lam còn chưa kịp đáp lời, Lam Nhất Dương lại âm hiểm trào phúng: “Tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi tuyệt đối không bỏ qua. Cô cũng không cần lo lắng, tôi không có thói quen đem chuyện của mình mách với trưởng bối trong nhà. Nhưng hôm nay kia hai thằng em rùa rụt cổ của cô đánh gãy một chân của tôi, ngày nào đó tôi sẽ chém què hai chân chúng, chúng đánh gãy mũi của tôi, ngày nào đó tôi sẽ khoét hai con mắt chúng!”
Lam Nhất Dương cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, nhưng hắn là thiên tài, thường ngày ăn chơi lêu lỏng nhưng đến thời khắc mấu chốt chỉ cần cố gắng một chút thì liền có kết quả hơn người. Tư chất tốt là thế, có điều hắn càng ngày càng tệ, thành cái bộ dạng buông thả như bây giờ. Hắn vốn sống cùng ông ở Úc, ngặt nỗi ông quản hắn không nổi, mới cho hắn về nước để bố mẹ quản giáo.
Chỉ là người nhà Lam Nhất Dương tuyệt nhiên chẳng thể đoán được rằng, mới về nước chưa đến một tuần, tên nhóc này lại gây chuyện, đã thế còn là gây chuyện với hai công tử Mộc gia tiếng tăm lẫy lừng tại thành phố K.
Mộc Như Lam lẳng lặng nhìn hắn, nụ cười nơi khóe miệng vẫn nhu hòa như trước. Chờ Lam Nhất Dương nói xong, cô mới cầm lấy dao hoa quả, chậm rãi gọt vỏ táo.
Lam Nhất Dương càng nói càng thấy hưng phấn, như đã muốn đem Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm cắt thành tám khối, vừa thấy Mộc Như Lam gọt vỏ trái cây, vội vàng lên tiếng, “Tôi muốn ăn cả vỏ!”
Động tác của Mộc Như Lam dừng một chút, đưa mắt nhìn Lam Nhất Dương, thấy hắn có vẻ xấu hổ, cô liền nở nụ cười ôn nhu, “Được rồi.”
Lam Nhất Dương nhìn Mộc Như Lam đi vào phòng tắm rửa táo, sau đó đem quả táo đã bị gọt một phần vỏ đặt ở miệng ly thủy tinh chén bên trái hắn rồi đi về phía bên phải, định nâng Lam Nhất Dương ngồi dậy thì nhận được một cái nhích người đầy cảnh giác. Đôi mắt hoa anh đào hẹp dài của hắn nhíu lại, “Cô muốn làm gì?”
“Nằm thì làm sao ăn cơm?” Mộc Như Lam nhìn xuống chiếc túi trên bàn.
Lam Nhất Dương như hiểu ra, khinh thường lên tiếng, “Cô cho rằng làm như vậy là tôi sẽ bỏ qua cho hai thằng ranh nhà cô sao? Nói cho cô biết, cho dù mẹ cô có cởi hết quỳ ở trước mặt tôi cầu xin thì cũng không có khả năng đó đâu!” Ông đây không hiếm lạ một chén cháo! Lam Nhất Dương hắn từ trước tới giờ, đi đánh nhau chưa từng có ai dám đụng vào mặt hắn dù chỉ một chút. Thế mà hai tên nhóc kia lại đánh gãy mũi của hắn. Dựa theo tính tình khó chịu của hắn, mối hận này, hắn nhất định phải bắt đối phương trả lại gấp 10 lần mới hả dạ!
Mộc Như Lam dừng lại, chậm rãi đứng thẳng lên. Nụ cười ấm áp trên miệng biến mất, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, mang theo vài phần khiển trách cùng lạnh lùng. Thái độ hoàn toàn tương phản so với lúc nãy, khiến người ta cảm thấy không tự nhiên.
Lam Nhất Dương cũng trừng mắt nhìn lại cô.
Cô lên tiếng, “Anh hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi đến đây, không phải vì muốn anh tha thứ cho em trai tôi. Chỉ là, bọn nó làm sai. Có câu “chị cả cũng như mẹ”, tôi không dạy dỗ hai đứa nó cho tốt, hại anh bị thương, là lỗi của tôi. Vì muốn làm hết trách nhiệm cùng nghĩa vụ nên tiền thuốc men và xin lỗi tôi đều đã làm cho anh. Nhưng xin anh chớ quên, anh vì lí do gì mà bị em trai tôi đánh. Anh ở trên đường cái bỗng nhiên nghe được có người đàn ông lạ tuyên bố muốn ‘cưỡi’ mẹ anh, anh sẽ không tức giận, không phẫn nộ sao?”
Lam Nhất Dương trợn mắt, há miệng kinh ngạc nhìn Mộc Như Lam. Hắn không nghĩ tới cô gái luôn có vẻ thiện lương ấm áp mà hắn cho rằng là giả tạo này lại làm ra một phép so sánh như vậy. Thật ngoài ý muốn, cô gái này có vẻ chân thật đó chứ…
“Cho nên, tôi thay em trai mình xin lỗi anh, hy vọng anh cũng có thể kiểm điểm lại. Về lời uy hiếp của anh, nếu anh thật sự tính làm như vậy, tôi sẽ dùng quyền lực hội học sinh báo cáo lên hội đồng quản trị, mời anh rời khỏi học viện Lưu Tư Lan. Học viện chúng tôi không chào đón xã hội đen và lưu manh.” Mộc Như Lam nói rất nghiêm túc, cô không phải người hay nói đùa, mà là thật sự sẽ làm như vậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!