Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ma yêu nữ lật gia tiên

Bạch Tố Tình tuyệt nhiên không cảm nhận được hiểm nguy đang tới, chỉ mải bực bội Mộc Như Lam quá may mắn tránh thoát một kiếp. Mà cũng chẳng sao, cô ta còn cả trăm ngàn mưu kế, chủ yếu là vấn đề thời gian thôi.

Hôm sau. Ánh nắng rạo rực tỏa bốn phương, báo hiệu một ngày vô cùng đẹp trời.

Sáng sớm, Bạch Tố Tình lấy cớ đi tảo mộ ông ngoại để xin phép nghỉ học. Cô ta mua một bó hoa, cước bộ dần dần chệch khỏi đường đến nghĩa trang, rẽ vào một con hẻm nhỏ. Không biết thả bộ trong bao lâu, Bạch Tố Tình đặt chân tới một khu nhà xưởng bỏ hoang. Nhìn căn phòng trống rỗng bị gió thổi vù vù, cô ta nhếch môi cười bí hiểm, đi thẳng về phía cánh cửa sắt đóng chặt.

Bạch Tố Tình biết nếu đẩy cánh cửa này ra, cô ta sẽ nhận được một con chó cực kỳ hữu dụng. Chỉ cần dùng đúng phương pháp, cô ta hoàn toàn có thể huấn luyện một con sói bất trị trở thành chó giữ nhà ngoan ngoãn.

Cửa sắt mở ra kéo theo một chùm thanh âm trống trải xa xăm, trong phòng tối mù, cho dù ánh mặt trời bên ngoài có sáng đến mấy thì cũng không thể khiến người ta bớt run rẩy.

Nhớ có nắng hắt vào, Bạch Tố Tình mới nhìn rõ được cảnh tượng bên trong. Cô ta thấy Chu Nhã Nhã đang ngồi dựa vào góc tường trong cùng, cả gương mặt chìm trong bóng tối khiến Bạch Tố Tình không thăm dò được gì. Cô ta thất kinh đánh rơi bó hoa, hốt hoảng chạy tới, “Nhã Nhã? Sao cậu lại ở chỗ này? Làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”

Chu Nhã Nhã im lặng không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua khuôn mặt lo lắng của Bạch Tố Tình, ánh nhìn chằm chằm khiến Bạch Tố Tình cứng đờ cả người. Một lúc lâu sau, Chu Nhã Nhã chậm rãi lên tiếng, “Sao cô lại đến đây?”

Bạch Tố Tình bất giác giật thót, cảm thấy dường như có điểm gì đó không bình thường. Cô ta chỉ vào bó hoa rơi ở cửa, “Mình… Mình đi tảo mộ ông ngoại nhưng bị lạc đường, đi loanh quanh một hồi lại tình cờ đến đây…”

“Vậy à?” Chu Nhã Nhã gật gật đầu, “Thì ra là thế, cô nâng tôi dậy có được không? Thuốc kia làm tôi mụ mẫm cả người.”

Bạch Tố Tình nhẹ nhàng thở phào, đang nâng dậy thì nghe Chu Nhã Nhã nói tiếp, “Không biết có cai được không…” Thần kinh Bạch Tố Tình hoàn toàn thả lỏng, theo bản năng đáp lại, “Mình sẽ giúp cậu cai thuốc.”

Vừa dứt lời, Bạch Tố Tình còn chưa kịp phản ứng thì Chu Nhã Nhã đã phẫn nộ gạt phắt ra, hung hăng vung tay lên. “Chát” một tiếng, Bạch Tố Tình ngã sóng soài ra đất, không đợi cô ta hoàn hồn, Chu Nhã Nhã liền đấm đá tới tấp, Bạch Tố Tình chỉ có thể ôm đầu nhằm giảm thiểu thương tổn. Tinh thần nhanh chóng minh mẫn trở lại, cô ta cắn môi suy nghĩ, tại sao lại như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

“Kháo! Tao đánh chết mẹ mày! Đồ ti tiện!! Mày đi chết đi! Chết đi!” Chu Nhã Nhã tựa hồ định giết Bạch Tố Tình, vệ sĩ núp sau cửa im lặng để cô ta thích làm gì thì làm. Chu thị trưởng nói, chỉ cần không gây chết người thì Chu Nhã Nhã muốn xả giận thế nào cũng được, con gái bảo bối gặp họa, người làm cha hẳn là muốn chém thủ phạm thành trăm ngàn mảnh luôn ấy chứ.

Để bắt được kẻ hại mình, Chu Nhã Nhã đã mai phục ở đây hai ngày liền, cô ta tưởng tượng ra vô số khuôn mặt, thế nhưng tuyệt nhiên không ngờ đó lại là Bạch Tố Tình!

Theo bản năng, Chu Nhã Nhã tự động cho rằng thủ phạm của hai vụ làm nhục là cùng một người. Nếu đích thân Bạch Tố Tình sắp đặt mọi chuyện, vậy thì động cơ gây án chính là câu nói nóng nảy của Chu Nhã Nhã ngay lần đầu họ gặp mặt sao?! Thật độc ác, đứa con gái này thật quá độc ác!

Chu Nhã Nhã giận đến đỏ mắt, dồn toàn bộ sức lực mà đá kẻ thù đang nằm rên rỉ dưới chân. Thấy Bạch Tố Tình không còn nhúc nhích nữa, các vệ sĩ mới tiến lên ngăn Chu Nhã Nhã lại. Không thể đánh chết người, mà cho dù có muốn làm thế thật, Chu thị trưởng cũng sẽ không để con gái tự xuống tay.

Bạch Tố Tình không ngờ kế hoạch hoàn hảo của mình đột nhiên thất bại trong gang tấc. Cô ta nhanh nhạy suy xét, tuy Chu Nhã Nhã một mực cho rằng cô ta là kẻ chủ mưu nhưng lại không hề có chứng cớ, nói cách khác, chỉ cần cô ta liều chết không thừa nhận thì bọn họ sẽ chẳng làm gì được!

Bạch Tố Tình được đưa vào bệnh viện, Chu Nhã Nhã phát hỏa xong thì kỹ lưỡng suy nghĩ, cô ta không muốn Bạch Tố Tình chết dễ dàng như vậy, nhất định phải tra tấn cho nó sống không bằng chết!

Chu Nhã Nhã sai người gọi đến Mộc gia, thế nhưng hai người lớn hiện không có ở nhà, quản gia Chu Phúc thì đang bận chăm sóc sân vườn nên không ai bắt máy cả. Chu Nhã Nhã thấy thế liền trầm mặt, cô ta bực bôi, đương nhiên phải kéo người khác bực bội theo, vì vậy liền gọi điện cho Mộc Như Lam.

Con gái Mộc gia hại cô ta ra nông nỗi này mà còn muốn sống yên ổn ở thành phố K sao?! Nằm mơ đi!

Văn phòng hội trưởng hội học sinh.

Bàn tay trắng nõn nắm lấy chiếc microphone, Mộc Như Lam khẽ cười ra tiếng, giọng nói dịu dàng nhuốm hương vị nắng, làn gió lay động tấm rèm cửa sổ, tia sáng ấm áp tán xạ khắp căn phòng.

Mộc Như Lam lấy từ trong ba lô ra một con rối cao khoảng 20 cm, trên đó có gắn vài sợi dây. Cô nhẹ nhàng điều khiển nó đứng dậy, lạch cạch lạch cạch đi về phía mép bàn… “Bộp” một tiếng, con rối rớt xuống đất, đầu mình tay chân đều đứt lìa, nụ cười màu máu nở rộ trên khuôn mặt tựa gã hề.

Chà…

Rơi tan xương nát thịt mất rồi, nhất định là đau lắm nhỉ? Có đau bằng kiếp trước của cô không? Hẳn là chưa đâu, chưa bằng nổi đâu, vậy nên cứ từ từ, cưng ơi, từ từ rồi sẽ bằng… Tất cả mọi người đều phải tuân theo sợi dây rối, nhất cử nhất động đều phải nằm trong lòng bàn tay cô, nếu không… chi bằng cắt hết tứ chi, móc hết lục phủ ngũ tạng…

Mộc Như Lam nhặt con rối lên, si mê ngắm khuôn mặt gã hề với nụ cười ám ảnh…

Bệnh viện.

Tuy nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra Bạch Tố Tình chỉ bị thương ngoài da. Lúc này cô ta ngồi trên giường bệnh, hai mắt đẫm lệ, khóc nức nở như đứt từng khúc ruột. Chu Nhã Nhã khoanh tay đứng ở một bên, hung dữ nhìn cô ta.

“Hu hu… Mình thật sự không làm gì cả, sao cậu có thể quá đáng như vậy… Hu hu hu… Mình chỉ đi tảo mộ ông ngoại, thật mà hu hu…” Bạch Tố Tình khóc nấc lên, gần như không thở nổi.

Y tá băng bó cho Bạch Tố Tình không thể không liếc qua vẻ mặt hung tợn của Chu Nhã Nhã một cái, sau đó lại nhìn về phía Bạch Tố Tình nhu nhược yếu đuối, cả người đầy vết thương. Ánh mắt khinh thường lập tức phóng tới Chu Nhã Nhã, còn Bạch Tố Tình thì lại được tặng một sự đồng cảm.

Ở trên đời, kẻ yếu luôn luôn khiến người ta mất cảnh giác, khiến người ta bênh vực, khiến người ta mủi lòng, chiếm được rất nhiều ưu thế mà kẻ mạnh không thể nào sở hữu, Bạch Tố Tình rất giỏi trong việc lợi dụng điều này.

Lúc Mộc Như Lam chạy tới bệnh viện thì đã nhễ nhại mồ hôi, cô cau mày nhìn Bạch Tố Tình khóc đến nỗi gần tắt thở, “Đây là… Nhã Nhã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao…” Mộc Như Lam tiến hai bước về phía Bạch Tố Tình rồi dừng lại hỏi Chu Nhã Nhã, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Chu Nhã Nhã mỉa mai đáp, “Đã xảy ra chuyện gì ấy hả? Chị đi mà hỏi em gái của chị đi!”

“Em bị oan, em thật sự bị oan hu hu… Chị phải tin em hu hu…” Bạch Tố Tình khóc như đứt từng khúc ruột.

Mộc Như Lam bắt đầu mất kiên nhẫn, cô lay lay bả vai Bạch Tố Tình, “Mau nói rõ cho chị nghe, đã xảy ra chuyện gì?”

“Hu hu hu… Em không biết, em thật bị oan mà chị phải tin em hu hu… Em bị oan —— ”

“Chát!” Tiếng đánh chát chúa vang lên, cắt đứt tràng khóc lóc thảm thương của Bạch Tố Tình.

Bàn tay vẫn còn hơi đau, Mộc Như Lam vừa giận vừa vội, “Khóc cái gì mà khóc?! Chỉ biết có khóc! Nói rõ ràng mọi chuyện cho chị!”

Bạch Tố Tình bị đánh ù cả tai, hai má bỏng rát đau đớn, cô ta ngẩn người như thể vừa tỉnh mộng.

Chu Nhã Nhã nhếch môi cười lạnh, đúng là con chim trĩ – vĩnh viễn thua kém khí phách phượng hoàng – chỉ biết dùng mấy giọt nước mắt đê tiện để xin người khác bố thí lòng thương hại!

“Nói mau!” Mộc Như Lam nghiêm khắc quát một tiếng.

Bạch Tố Tình lúc này mới nấc từng tiếng sợ hãi kể lại mọi chuyện, gương mặt trắng nõn vừa nãy bị Chu Nhã Nhã hung hăng tát một cái, bây giờ lại bị Mộc Như Lam tát thêm cái nữa, càng ngày càng nhập vai thiếu nữ yếu đuối bị người ta bắt nạt.

Bạch Tố Tình tua y lại những gì mình từng giải thích với Chu Nhã Nhã: cô ta bị lạc đường nên mới tình cờ đi đến nhà xưởng bỏ hoang kia. Máy tính để liên lạc bọn lưu lanh đã bị ném đi rồi, vả lại bọn chúng cũng chẳng thấy mặt cô ta, còn tiền thì được chuyển từ tài khoản nước ngoài – Chu Nhã Nhã hoàn toàn không thể tìm thấy chứng cứ. Bạch Tố Tình hiểu rất rõ, cô ta nhất định phải liều chết không nhận, nếu không là đi đời ngay.

Chu Nhã Nhã thấy Bạch Tố Tình thà chết chứ không nhận tội thì phẫn nộ siết chặt nắm đấm, đôi mắt ngày càng âm u lạnh lẽo, “Mày không biết gì hết? Tao mới nói có một câu ‘Không biết có cai nổi không’ mà mày đã đáp ‘Sẽ giúp tao cai nghiện’? Rõ ràng mày biết mấy tên đó tiêm thuốc phiện vào người tao!”

“Mình không có!” Bạch Tố Tình vội vàng phản bác, “Mình chỉ thuận miệng nói theo cậu thôi, mình hoàn toàn không biết thuốc phiện gì hết! Sao cậu có thể đổ oan cho mình, mình tốt bụng muốn giúp đỡ, vậy mà cậu… Hu hu…”

“Mày…” Chu Nhã Nhã nổi trận lôi đình.

“Tình Tình?” Một giọng nam kinh ngạc vang lên, Chu Tô Luân đứng ở cửa phòng bệnh, sửng sốt nhìn cảnh tượng bên trong, tầm mắt dừng trên người Mộc Như Lam.

Bạch Tố Tình thấy Chu Tô Luân đến, trong lòng vui vẻ bao nhiêu thì bề ngoài khổ sở bấy nhiêu, “Chu tiên sinh… Chu tiên sinh xin anh hãy nói chuyện với Nhã Nhã tiểu thư đi, em thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay em luôn đi cùng Chu tiên sinh mà hu hu hu…”

Không có nhân chứng nào đáng tin cậy hơn thân nhân của người bị hại.

“Anh?!” Chu Nhã Nhã cau mày trừng Chu Tô Luân.

Trước khi đến đây, Chu Tô Luân đã được Chu thị trưởng kể sơ qua đầu đuôi câu chuyện, mới vừa này hắn còn nổi giận đùng đùng muốn băm vằm hết mấy tên khốn đã hại em mình, thế nhưng không ngờ kẻ ấy lại là Bạch Tố Tình! Hơn nữa… Hắn nhìn về phía Mộc Như Lam, không biết cô có quan hệ gì với Bạch Tố Tình, có vai trò gì trong chuyện này, có điều bây giờ không phải lúc để hỏi.

Hắn nhìn về phía Chu Nhã Nhã, “Quả thật anh có thể làm chứng, Tình Tình không phải loại người như vậy.”

“Anh làm chứng? Anh mới từ Malaysia về nước có ba ngày thì làm chứng kiểu gì? Tránh ra, việc này không cần anh nhúng tay vào!” Chu Nhã Nhã cười lạnh, xem ra Chu Tô Luân biết Bạch Tố Tình, mà hắn ba ngày trước vẫn còn trên máy bay thì làm sao biết cô ta được? Chỉ có thể là con hồ ly tinh này giả bộ đáng yêu cố tình quyến rũ anh ấy thôi!

Chu Tô Luân nhất thời trở nên khó xử, ánh mắt cầu cứu của Bạch Tố Tình làm lòng hắn mềm nhũn, nhưng cái nhìn của Mộc Như Lam lại khiến hắn nóng cả mặt. Có người ngoài ở đây mà lại bị em gái quát tháo như vậy, Chu Tô Luân liền bực tức cao giọng, “Em bị lửa giận làm mờ mắt rồi! Không phân biệt nổi ai tốt ai xấu! Không có bằng chứng mà còn đánh người ta thành như vậy! Em quá điêu ngoa tùy tiện!”

Chu Nhã Nhã phẫn uất đến mức nhếch môi cười mỉa, “Em thấy anh bị sắc đẹp làm mờ mắt thì có!”

“Em im ngay cho anh!” Bị hai người lạ nhìn chằm chằm, Chu Tô Luân càng ra sức chứng tỏ bản lĩnh đàn ông hiện đại, ra sức thể hiện dáng dấp con trai cả trong nhà. Hắn chỉ vào cửa phòng, lườm Chu Nhã Nhã cháy mặt, “Về nhà đi, chuyện này anh sẽ đích thân xử lý! Đừng tưởng rằng có bố là thị trưởng thì muốn làm gì cũng được!”

“Anh…” Lồng ngực Chu Nhã Nhã phập phồng kịch liệt, cô oán hận nhìn về phía Bạch Tố Tình, kết quả là bắt gặp một ánh mắt đắc ý chưa kịp thu hồi. Chu Nhã Nhã phẫn nộ xông tới muốn đánh Bạch Tố Tình, thế nhưng không ngờ lại bị Chu Tô Luân đẩy cho ngã ngồi ra đất.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!