Ngay sau khi bố mẹ ruột của Lam Nhất Dương ly hôn vì kẻ thứ ba, Lý Diễm liền dẫn theo Lam Bỉnh Lân – nhỏ hơn Lam Nhất Dương hai tuổi – đến sống tại Lam gia, tự cho mình là Lam thiếu phu nhân. Lam lão gia cực kỳ khinh thường loại đàn bà lẳng lơ thủ đoạn như Lý Diễm nên đã sớm lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho Lam Nhất Dương, sau đó đưa hắn đi Úc bồi dưỡng.
Bố của Lam Nhất Dương – Lam Bạch Phong thì sao cũng được, hắn là một kẻ thích an nhàn, chỉ hận không thể đem công ty giao lại cho đứa con trai ngay lập tức để bản thân mình được thảnh thơi hưởng thụ càng sớm càng tốt.Có điều Lý Diễm sẽ không bao giờ muốn Lam Nhất Dương thuận lợi kế thừa Lam gia, nếu chuyện đó xảy ra thì chẳng phải là mọi công sức của bà ta đều đổ sông đổ bể sao? Vì vậy sau những thất bại liên tiếp trong việc hãm hại Lam Nhất Dương, bà ta quyết định mua chuộc một tên bạn học của hắn, âm thầm bỏ thuốc khiến cho Lam Nhất Dương nghiện nặng, đến khi phát hiện ra thì đã quá trễ. Lúc đó hắn hãy còn nông nổi không hiểu chuyện nên vẫn tiếp tục buông thả bản thân mà ăn chơi phóng túng, cuối cùng bị tố cáo rồi phải vào trại cai nghiện.
Ở trại cai nghiện, Lam Nhất Dương gặp không ít chuyện thê thảm, tất cả đều là sản phầm của những kẻ đã bị Lý Diễm mua chuộc, bà ta muốn Lam Nhất Dương chết luôn trong đó. May thay, thế lực Lam gia đã sớm xâm nhập vào trại cai nghiện nên Lý Diễm không thể nào đạt được mục đích. Lam Nhất Dương không có chứng cứ, chỉ biết bất lực làm ầm lên, nhưng điều này lại càng khiến Lý Diễm hài lòng, bởi vì Lam Nhất Dương càng bê bối bao nhiêu thì thanh danh Lam Bỉnh Lân càng lên cao bấy nhiêu. Một khi hồ sơ của Lam Nhất Dương đã xấu không chịu nổi thì cho dù có tờ di chúc của Lam lão gia, ban giám đốc Lam thị cũng sẽ không thừa nhận hắn, khi ấy toàn bộ ưu thế đều sẽ nằm trọn trong tay hai mẹ con bà ta.
Lam Nhất Dương chưa hề nói với ai, vậy mà hiện tại hắn lại muốn kể cho Mộc Như Lam biết. Lý Diễm rất giỏi diễn kịch, vì thế ngoại trừ ông nội ra thì chẳng có một ai tin tưởng hắn, mà loại cảm giác bị người chối bỏ lại vô cùng khó chịu.
Chuyện này như một cây gai cắm trong cổ họng khiến hắn nghẹn uất cả đời, trừ khi hắn có thể giết chết hai mẹ con kia.
“Anh định làm gì?” Mộc Như Lam tựa vào thành cửa sổ, chiếc chuông gió trên đỉnh đầu leng keng từng tiếng.
“Sớm muộn gì tôi cũng giết chết bọn chúng!” Lam Nhất Dương hung hăng nói.
Cô cười khẽ lắc đầu, “Sau đó thì sao? Đời người dài lắm, rồi anh cũng sẽ phải gặp vô số kẻ khiến anh căm ghét – hết tên này đến tên khác.”
Lam Nhất Dương nhíu mày, quả thật hắn chưa hề nghĩ đến vấn đề này.
Mộc Như Lam nhìn hắn, “Anh biết không? Muốn không bị kẻ khác coi rẻ và hãm hại thì trên tay nhất định phải cầm vũ khí. Chỉ như thế mới có thể khiến bọn họ sợ hãi anh, a dua lấy lòng anh, hoặc né tránh anh,” Cũng giống như những tên tội phạm thường chỉ tấn công các đối tượng tay không tấc sắt, nếu kẻ tay không tất sắc đột nhiên dẫn theo một con chó lớn hung dữ, thể nào tên tội phạm kia cũng phải lùi bước.
Con người ấy mà, luôn luôn khinh thiện sợ ác.
Lam Nhất Dương giật mình, kẻ thông minh như hắn chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ là sẽ nắm ngay được điểm quan trọng.
“Kỳ thật, vào khoảnh khắc mỗi người sinh ra, thế giới này đã ban cho họ một loại vũ khí bất khả chiến bại, chỉ là không mấy ai có khả năng sử dụng,” Mộc Như Lam nói nhỏ, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh chiều ấm áp bao bọc lấy cô, thánh thiện đến bất khả tư nghị.
“Là cái gì?” Lam Nhất Dương lắc lắc đầu, không muốn bản thân tiếp tục ngờ nghệch nhìn Mộc Như Lam.
Cô quay người lại, nụ cười trên môi sâu hơn một chút, “Pháp luật.”
Pháp luật, lạnh lùng, vô tình và công bằng tuyệt đối. Cho dù có chuyện gì xảy ra, nó vẫn đứng vững như bàn thạch. Càng được sử dụng thành thạo thì sức ảnh hưởng của nó lại càng lớn.
Một luật sư hàng đầu có thể đạp chết một doanh nghiệp tầm cỡ quốc gia như đạp một con chuột, cũng có thể biến kẻ sát nhân tội ác tày trời thành sứ giả chính nghĩa.
Trong mắt Mộc Như Lam, trên thế giới này có ba ngành nghề là lợi hại nhất: luật sư, pháp y, và… nhà tâm lí học.
…
Mộc Như Lam chuẩn bị trở về, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng mắng chửi kịch liệt phát ra từ căn phòng VIP đối diện, cứ mười từ thì lại có tám từ tục tĩu.
Cô nhíu mày nhìn sang tấm bảng tên gắn trên cánh cửa kia —— Kim Bưu Hổ.
Trong nháy mắt, đồng tử của Mộc Như Lam giãn lớn, khóe môi a ha một tiếng cười quỷ dị tanh mùi máu, tựa như ác quỷ đang há cái miệng đỏ lòm đầy ranh năng mà nói “tao tìm ra mày rồi.”
Thế nhưng một giây sau, nụ cười đáng sợ kia đã biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một cái nhoẻn miệng nhu hòa.
Tại góc khuất hành lang, Mặc Khiêm Nhân đứng trầm tư, ánh mắt lạnh lùng của hắn dán chặt theo bóng dáng Mộc Như Lam.
…
“Đưa cháu đến hắc ốc đi,” Mộc Như Lam vui vẻ phân phó Trần Hải. Hắc ốc chính là căn biệt thự mà bà ngoại tặng cho cô.
“Xảy ra chuyện gì à?” Trần Hải vừa khởi động xe vừa lo lắng hỏi. Từ trước đến nay, mỗi lần tâm trạng xấu, Mộc Như Lam sẽ tới hắc ốc bằng mọi giá, không ai được phép quấy rầy, bằng không cô sẽ tức giận.
Mộc Như Lam lắc đầu không nói, lơ đãng phóng tầm mắt ra ngoài cửa kính.
Lúc Mộc Như Lam gọi điện cho Kha Uyển Tình nói đêm nay không về cũng là khi bà định xuống bếp tự mình nấu cho cô một bữa tối bồi bổ trước kỳ trung khảo. Lòng nhiệt tình bị phá hỏng hoàn toàn chỉ bởi một cú điện thoại, Kha Uyển Tình xụ mặt không vui, “Con bé này thật là, muộn thế này rồi mà vẫn muốn chạy đến cái chỗ kia. Ở trường đã đủ mệt mỏi, tan học còn không chịu về nhà nghỉ ngơi cho tốt… ”
Bạch Tố Tình đang đứng bên cạnh giúp bà xắt đồ ăn, trong nhà đang rất yên ắng mà cô ta lại đứng khá gần nên đã nghe được cuộc trò chuyện, vội vàng nhu thuận nói, “Chị ấy vẫn đang là một cô gái trẻ thôi,” Trẻ vị thành niên chẳng có ai muốn ngây ngô ở nhà cả ngày.
Kha Uyển Tình liếc mắt nhìn Bạch Tố Tình, trong lòng vô cùng bất mãn.
Nếu Chu Phúc không nói rằng cô ta ngoài mặt hiền lành nhưng sau lưng lại ngấm ngầm kén cá chọn canh với Mộc Như Lam thì có khi Kha Uyển Tình đã tưởng Bạch Tố Tình thật sự nói đỡ cho con gái bà. Thế nhưng hiện tại Bạch Tố Tình vừa dứt lời, bà liền cảm thấy rằng cô ta đang ám chỉ Mộc Như Lam bảo bối của bà chẳng khác gì những những đứa con gái đang lớn thích ăn chơi lêu lổng rồi qua đêm ở ngoài.
Có điều bây giờ bà không tiện phát cáu với Bạch Tố Tình, dù sao cô ta vừa mới đến đây không lâu, Mộc Như Lam lại tài giỏi như thế thì bị đố kỵ cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần Bạch Tố Tình không gây ra chuyện lớn, Kha Uyển Tình sẵn sàng mắt nhắm mắt mở cho qua, nói gì đi nữa, bà vẫn còn một phần tình thân với Bạch Tuyết mẹ ruột cô ta.
Khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa đang bắt đầu được xây dựng, phía sau khu biệt thự ngoại ô đã đổ sẵn một đống đất lớn, cây cối xung quanh cũng bị chặt đi kèm theo sự xuất hiện của những cái lỗ đào, xem ra sắp chuẩn bị đặt móng.
Trần Hải dừng xe ngay tại lối vào, Mộc Như Lam mở cửa bước xuống, Bao thúc làm bảo vệ khu này nhìn thấy cô thì cười đến là xán lạn, “Dạo này tiểu thư đến đây thật thường xuyên.”
Bình thường Mộc Như Lam mấy tháng mới tới hắc ốc một lần; mà để đảm bảo sự riêng tư cũng như tính an toàn, những căn biệt thự tại đây đều cách nhau một quãng khá xa, ngoài ra còn có cây cối chắn ở giữa, thế nên người dân quanh đây không ai biết rằng tòa nhà màu xám u ám cũ kĩ kia cũng có người ở, hơn nữa lại là một cô gái xinh đẹp như thiên sứ.
“Vâng,” Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, “Sức khỏe Bao thúc khá hơn chút nào chưa?”
Vào phiên trực trước, Bao thúc đột nhiên ngất đi, sáng hôm sau Mộc Như Lam phát hiện thì vội đưa ông ấy đi bệnh viện, bác sĩ nói rằng sức khỏe ông ấy quá suy nhược. Sau đó cô mới biết nhà Bao thúc có hai đứa con trai vô công rồi nghề lại thích đánh bạc, cuối cùng phải vay tiền với lãi suất cao rồi ôm đồ chạy trốn, để lại hai ông bà già bị ép nợ. Mộc Như Lam không đành lòng, liền trả hết nợ cho Bao thúc, loại nợ nặng lãi phải thanh toán dứt điểm trong một lần, nếu không thì có làm cả đời cũng không hết, vì thế Mộc Như Lam trở thành đại ân nhân của Bao thúc.
“Đã tốt hơn nhiều, cảm ơn tiểu thư quan tâm,” Nhớ lại chuyện đó, khóe mắt Bao thúc lại đỏ lên, ông mỉm cười nhìn Mộc Như Lam thong thả đi vào. Không biết có phải là hoa mắt hay không, nhưng rõ ràng ông thấy trên lưng cô có một đôi cánh trắng muốt thật xinh đẹp.
Trần Hải hiểu được Mộc Như Lam cho Bao thúc nhiều tiền như vậy tất nhiên là không thể nào trả đủ, cho nên cũng quyết định coi ông ta như người mình, “Buổi tối ông tuần tra thêm hai vòng.”
“Được,” Bao thúc gật đầu, thật ra ông khá giỏi võ, đừng bị vẻ ngoài thành thật hiền lành của Bao thúc lừa, nếu không có năng lực thì ông ấy đã chẳng thể nào làm bảo vệ ở nơi này.
…
Nằm trong bóng đen âm u, cả tòa biệt thự màu xám như thở ra một luồng khí ma quái, hàng cây xung quanh in cái bóng đen mờ mờ lên con dốc rộng hai mét dẫn vào cửa chính.
Sau lần tiếp đón hai con thỏ nhỏ không mời mà đến, Mộc Như Lam đã cho Bao thúc kiểm tra lại toàn bộ cửa nẻo, kết quả là lắp thêm một lớp khóa ở cổng lớn, Mộc Như Lam hy vọng không phải bắt gặp hai con thỏ đáng yêu đột nhập chốn địa ngục cực lạc này thêm một lần nào nữa.
Kẹt…
Cánh cửa màu đen nặng nề phát ra một chuỗi âm thanh rùng rợn. Sau khi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, nó lại im lìm như trước.
Mộc Như Lam không bật đèn, chút ánh trăng yếu ớt hắt xuyên qua tấm rèm cửa màu trắng phất phơ trên bậu cửa sổ, không gian yên ắng bao trùm.
Cô chậm rãi di chuyển, điệu bộ ung dung như thể đang dạo vườn hoa. Từng bước chân đều đặn in lên chiếc cầu thang nối liền hai tầng.
Đích đến là căn phòng tối trong góc kia, trên cánh cửa đỏ sậm xuất hiện vài vệt đen loang lổ tựa như máu.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra…
“Cạch” một tiếng, Mộc Như Lam mở đèn. Căn phòng rất trống, chỉ có mỗi một cái tủ gỗ lớn màu đỏ sẫm được đóng vào tường, mặt ngoài bóng loáng phản xạ những tia sáng lạnh khiến người ta rùng mình.
Chà…
Đã lâu không gặp, quả nhiên thứ cô yêu nhất vẫn là rối, máu khắp người đã muốn sôi trào lên cả rồi. Mỗi lần chế tác rối đều khiến cô hưng phấn đến độ chỉ muốn xoẹt một dao cắt đứt luôn động mạch để mà ngắm từng tia máu bắn ra tung tóe.
Nụ cười Mộc Như Lam càng lúc càng sâu, cô đi về phía chiếc tủ, từ từ mở ra cánh cửa ở chính giữa.
Cỗ mùi thối khó chịu lập tức xộc vào mũi.
Bên trong là một cảnh tượng dọa người chết khiếp.
Cô gái bị dây treo lên như một con rối. Sợi tơ xanh quấn chặt lấy tứ chi vặn vẹo tím tái, tạo thành từng vòng thịt thối. Cả người cô ta gầy chẳng khác gì khúc cây khô, khuôn mặt trắng bệch hóp lại, phía trên là một đầu tóc vàng bốc mùi tanh tưởi…
Đáng sợ hơn là, người này còn sống.
Nơi tĩnh mạch cổ của cô ta cắm một cái kim tiêm rất nhỏ, ống dẫn trong suốt nối liền với lọ dịch không màu đặt trên đỉnh tủ – thứ không cho phép linh hồn cô ta rời khỏi thân xác tàn tạ rách nát.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!