Chấn động.
Cảnh tượng này khiến đám Bạch Hổ và hàng ngàn binh lính của quân đoàn Bạch Hổ xung quanh kinh ngạc.
Mãi cho đến khi âm thanh “bịch” chấn dứt, chiến tướng cuối cùng bị đá bay thì cả hiện trường đều lặng ngắt như tờ.
Mấy chiến tướng nằm la liệt, toàn thân đẫm máu, trông vô cùng thê thảm.
Đánh bại tất cả các chiến tướng chỉ trong một phút?
Tất cả ánh mắt của đám Bạch Hổ đều nhìn ra ngoài.
Họ không thể ngờ rằng người lùn nhỏ bé này lại đáng sợ đến vậy.
Không chỉ có bọn họ, giờ phút này, sắc mặt của Bạch Hổ càng u ám hơn. Anh ta cũng không ngờ Ichiro Sasaki lại mạnh đến vậy.
Bởi vì cho dù là anh ta thì cũng không thể trong một phút có thể đả thương nặng mấy chục chiến tướng như thế được.
"Rác rưởi của anh đã bị đánh bại, anh chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?"
Ichiro Sasaki rút thanh kiếm ra rồi đi tới với nụ cười khinh thường trên khuôn mặt, đi dạo trong sân, như thể đang đi dạo trong sân vườn của mình.
Nhìn thấy anh ta bước tới, toàn thân của Bạch Hổ như bị siết chặt, nhưng anh ta biết rõ mình không thể lùi được.
Vì anh ta đại diện cho bộ mặt của Việt Nam!
"Tôi là đại diện của Việt Nam, làm sao có thể để cho anh ngông cuồng được? Tôi là Bạch Hổ, liều chết chiến đấu quyết không lùi bước!"
Bạch Hổ hét lên một tiếng, bàn tay siết chặt thanh nắm đấm.
"Việt Nam? Tôi có thể đi qua đi lại thoải mái! Ai dám ngăn cản tôi? Ai có thể ngăn cản tôi?"
Ichiro Sasaki nở nụ cười khinh thường và ngang ngược xuất kiếm ra.
Phập!
Máu tươi bắn tung tóe.
Bạch Hổ ngay lập tức bị đánh bại và ngã xuống đất một cách nặng nề.
Âm thanh anh ta ngã xuống đất giống như tiếng búa tạ giáng một đòn nặng nề vào trong lòng của quân đoàn Bạch Hổ.
Trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ đau xót kịch liệt.
Một chiêu, và chỉ một chiêu đã đánh bại hoàn toàn vinh quang của quân đoàn Bạch Hổ của họ.
Sự thất vọng và xấu hổ không thể che giấu hiện rõ trên khuôn mặt họ.
Hôm nay, họ đã bị Ichiro Sasaki sỉ nhục.
Và Việt Nam đã bị sỉ nhục vì họ!
Nghĩ đến đây, trên mặt của quân đoàn Bạch Hổ vừa có sự đau lòng vừa có chút xót xa!
Họ là những kẻ tội đồ đã làm nhục Việt Nam!
Một quân đoàn mà không thể ngăn chặn được một tên ngoại quốc, đây là trò cười cho cả thế giới này.
Bây giờ ngay cả Bạch Hổ cũng đã bị đánh bại, còn ai có thể lật ngược tình thế và cứu lấy thể diện của Việt Nam đây?
Một đám khóc rống lên vì nhục nhã.
"Hahaha, bọn cường giả Việt Nam thật sự là một lũ rác rưởi, ngay cả một chiêu của tao cũng không ngăn được, còn dám tự xưng là anh hùng gì đó sao?"
Ichiro Sasaki cười lớn khi nhìn thấy sự xấu hổ và buồn bã của những người lính đó, khát khao chinh phục nổi lên trong lòng anh ta.
Những tên rác rưởi này nên tuyệt vọng trước mặt anh ta!
“Đừng tự đắc, tuy rằng tôi thua anh, nhưng nếu sư phụ chiến thần Long Hổ của tôi ra tay thì sẽ giết anh chỉ trong nháy mắt mà thôi!” Lúc này Bạch Hổ nén đau mà gầm lên.
Bởi vì chính thất bại của anh ta đã khiến Việt Nam mất mặt.
"Chiến thần Long Hổ? Giết anh xong thì tôi sẽ đi tìm họ."
Ichiro Sasaki khinh thường cười nói: "Hiện tại thì anh có thể chết rồi!"
Nói xong, anh ta lại giơ kiếm lên.
Cảnh tượng này đã thay đổi biểu cảm của tất cả mọi người có mặt ở đó.
"Tướng quân."
"Tướng quân."
...
Hàng chục chiến tướng khốn khổ xung quanh, cũng như hàng ngàn binh lính Bạch Hổ cùng hét lên.
Bọn họ không ngờ rằng Ichiro Sasaki lại dám giết người công khai như vậy, lại còn muốn giết chỉ huy quân đoàn Bạch Hổ, thật là điên rồ.
Chỉ là họ muốn giải cứu, nhưng họ không thể làm được.
Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thanh kiếm của Ichiro Sasaki chém về phía đầu của Bạch Hổ.
Còn Bạch Hổ thì im lặng nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên một tia chua xót cùng cô đơn.
Anh ta không sợ chết.
Nhưng anh ta sợ xấu hổ nhục nhã.
Và bây giờ, anh ta sẽ chết vì nhục nhã, điều đó còn khó chịu hơn là giết anh ta.
"Sư phụ, đệ tử thật bất tài, không thể ngăn được tên điên này. Người phải ngăn anh ta lại và lấy lại thanh danh của Việt Nam!"
Nói xong, Bạch Hổ yên lặng nhắm mắt lại, chờ thanh kiếm đang dần dần tiến tới.
Nhưng mà, điều khiến anh ta kinh ngạc chính là đợi một lúc lâu, Bạch Hổ vẫn chưa cảm nhận được chút đau đớn, lập tức bối rối mở mắt ra.
Ngay lập tức, anh ta nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng trước mặt mình.
Người đó đã thực sự chặn thanh kiếm của Ichiro Sasaki chỉ bằng hai ngón tay!
Người này dĩ nhiên là… Lâm Thiệu Huy.
Yên tĩnh!
Toàn hiện trường im lặng như tờ.
Quân đội Bạch Hổ vốn đang tuyệt vọng và đau buồn, đột nhiên nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã bị họ làm nhục bằng mọi cách.
Hai ngón tay chặn được thanh kiếm của Ichiro Sasaki?
Điều này sao có thể chứ?
Vào lúc này, cơn bão lớn đột nhiên nổi lên trong lòng họ!
"Mày!"
Và Ichiro Sasaki cũng hóa đá ngay tại chỗ, nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ khó tin như thể anh ta đã nhìn thấy một bóng ma.
Lúc này, khuôn mặt của Lâm Thiệu Huy rất bình tình và u ám:
"Tôi là người Việt Nam, làm sao có thể cho phép một tên nhỏ bé như thế này làm nhục đất nước mình chứ?"