"Chết tiệt, tên khốn, mày đã làm gì sĩ quan Cường?"
"Sĩ quan Cường, anh làm sao thế..."
"..."
Khi tất cả mọi người phản ứng lại, cho dù là mười mấy vị tướng một sao hay hai sao hay ngàn binh sĩ máu lửa, tất cả đều biến sắc.
Tuy nhiên, một cảnh tượng còn khiến họ kinh sợ hơn đã xuất hiện.
Chỉ thấy vị sĩ quan Cường hai sao kia dường như đang phải chịu áp lực rất lớn vào lúc này.
Hai tay anh ta chống xuống mặt đất, dường như muốn từ trạng thái quỳ đứng lên, nhưng thân thể lại như bị một ngọn núi lớn đè lên.
Cho dù mặt đỏ bừng, hai mắt trợn tròn lên, gân xanh cũng nổi hết lên nhưng anh ta vẫn không thể đứng dậy khỏi mặt đất.
Cái này… sao có thể chứ?
Không chỉ tất cả mọi người.
Ngay cả Bạch Hổ cũng đột nhiên quay lại sau khi phát hiện có điều không ổn.
"Cưỡng chế?"
Đồng tử của Bạch Hổ đột nhiên co rút lại.
Đương nhiên, anh ta có thể thấy được đó là có một loại khí thế cưỡng chế đáng sợ khiến cho sĩ quan hai sao kia quỳ xuống đất.
Chỉ là nhìn Lâm Thiệu Huy có khuôn mặt non nớt cùng dáng người gầy gò như vậy, anh ta không thể tưởng tượng được tên này làm sao lại ngưng tụ ra một cỗ khí tức lớn như vậy.
"Chết tiệt! Tên khốn, mau để sĩ quan Cường đứng lên, nếu không bố mày sẽ băm mày thành trăm mảnh!"
"Má nó! Tên này biết tà thuật, nổ súng bắn chết nó cho tao!"
"..."
Một vài chiến tướng một sao và hai sao đã vô cùng tức giận.
Dù sao thì bọn họ cũng là chiến tướng, là trụ cột của đất nước, một người có thể chiến với trăm người, giờ đồng bọn của họ đang quỳ rạp xuống đất dưới tiếng gầm thét của Lâm Thiệu Huy, điều này khiến tất cả đều mất mặt.
Chỉ là một cảnh còn khó tin hơn đã xuất hiện.
Lâm Thiệu Huy mắt điếc tai ngơ trước những tiếng gầm thét và chửi rủa của những người này, thậm chí không thèm nhìn những người này, thay vào đó, anh bước tới và đi về phía Bạch Hổ.
Bước chân của Lâm Thiệu Huy lần lượt lướt qua các chiến tướng.
Và mỗi khi anh bước qua một người.
Ầm!
Áp lực mạnh như thủy triều sẽ bao trùm cơ thể của những chiến tướng đó. .
Truyện đề cử: Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị
sau đó…
Bịch!
Bịch!
...
Từng tiếng quỳ trên mặt đất vang lên, ngàn binh sĩ máu lửa kinh hãi khi thấy các sĩ quan của họ, từng người một không chịu được áp lực, quỳ trên mặt đất nơi Lâm Thiệu Huy đi qua.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Người thứ hai!
Người thứ năm!
Người thứ mười!
...
Mỗi bước chân của Lâm Thiệu Huy dường như có sức mạnh đáng sợ của ma quỷ, mỗi khi anh bước tiếp sẽ có một vị tướng bị trấn áp quỳ xuống.
Cho đến khi chiến tướng hai sao cuối cùng cũng không còn chịu được áp lực khủng khiếp nên cũng quỳ rạp xuống đất.
Lâm Thiệu Huy đã đi đến trước mặt Bạch Hổ.
"Thủ đoạn hay lắm!"
Sắc mặt của Bạch Hổ vô cùng u ám.
Hơn chục vị tướng dưới tay anh ta quả thực đều quỳ rạp xuống đất, loại cảnh tượng này khiến lòng anh ta nổi lên sát ý.
"Phải nói rằng tôi thật sự đã xem nhẹ anh rồi!"
Bạch Hổ nhìn thẳng vào mắt Lâm Thiệu Huy, trong mắt anh ta hiện lên chiến ý nồng đậm.
Khi nghe thấy điều này, Lâm Thiệu Huy chỉ cười nhẹ và vung tay lên.
Mười mấy chiến tướng đột nhiên cảm thấy áp lực kinh khủng trên vai đột nhiên biến mất, từng người một đứng lên từ trạng thái quỳ:
"Nhóc con, tao giết mày!"
"Má nó! Giết tên khốn này!"
"..."
Những chiến tướng này vừa xấu hổ vừa tức giận, sự căm phẫn của họ đã lên tới cực điểm rồi.
Ai nấy cũng đều nóng lòng muốn giết Lâm Thiệu Huy.
Tuy nhiên, với một cái phẩy tay của Bạch Hổ, hành động của hơn chục tướng lĩnh đột nhiên dừng lại.
"Người này sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi!"
"Tuy nhiên, hiện tại anh ta không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là đánh bại đám Ichiro Sasaki!"
Nói xong, ánh mắt của Bạch Hổ đột nhiên chuyển từ Lâm Thiệu Huy nhìn sang bên cạnh.
Và ngay đó, một chiếc xe jeep lao tới với tốc độ rất nhanh.
Một tiếng cọt kẹt vang lên rồi chiếc xe dừng lại trước mặt mọi người.
Sau đó, từ chiếc xe jeep, một nhóm mặc kimono của Nhật Bản bước xuống.
Người đàn ông đầu có ria mép là kẻ khiêu chiến quân đoàn Bạch Hổ-Ichiro Sasaki!