Rất nhanh!
Khi tin tức về việc nhà họ Diệp chuyển nhượng tài sản được truyền ra.
Toàn bộ thành phố Nam Lộc sục sôi.
Dòng họ Diệp, một trong tứ đại gia tộc, đã thực sự chuyển một nửa tài sản của mình cho nhà họ Bạch đến từ một thành phố nhỏ.
Tin tức kinh thiên động địa này đã làm náo động cả thành phố Nam Lộc.
Hầu như các thế lực lớn đều bắt đầu điều tra về nhà họ Bạch.
Ít nhất họ muốn biết điều gì đã khiến nhà họ Diệp bị khuất phục.
Ngay sau đó, dưới sự tìm hiểu của nhiều thế lực.
Gia cảnh của nhà họ Bạch đã bị phơi bày.
Đây là một gia đình bình thường ở Nam Giang, sở hữu tập đoàn Bạch Kỳ, Bạch Tố Y được mệnh danh là đệ nhất chủ tịch mỹ nữ Nam Giang. Tựu chung là không có gì đặc sắc.
Nguyên nhân khiến cho nhà họ Diệp chịu thiệt thòi là bởi chiến thần Long Hổ.
Có tin đồn nhà họ Diệp đã xúc phạm tướng Huy, chiến thần Long Hổ đã định xóa sổ cả nhà họ Diệp.
Trong tuyệt vọng.
Nhà họ Diệp phải giải quyết mọi ân án, xua tan hận thù, và nhà họ Bạch là hưởng lợi nhiều nhất.
Khi điều này được xác nhận.
Tất cả nhà tài phiệt của thành phố Nam Lộc đều vô cùng ghen tị với nhà họ Bạch. Trong mắt họ, nhà họ Bạch chẳng là cái thá gì, ngoại trừ việc hưởng ké được chút hào quang của chiến thần.
Bằng không, đừng nói đến việc lấy đi một nửa tài sản nhà họ Diệp, gia đình họ còn không xứng ăn cơm thừa nhà họ Diệp.
Đột nhiên, nhà họ Diệp trở thành miếng thịt béo bở của những nhà tài phiệt Nam Lộc.
Thậm chí, nhiều thế lực đã sẵn sàng động thủ, muốn nuốt trọn nhà họ Bạch.
Chỉ là Lâm Thiệu Huy không quan tâm đến những điều này.
Anh vẫn thong thả giặt giũ nấu ăn, chăm sóc sức khỏe cho gia đình ba người Bạch Tố Y
Vào hôm nay,
Khi Lâm Thiệu Huy mua bó rau ở chợ, liền thấy cách đó không xa có một chiếc xe cảnh sát và một chiếc Porsche Cayenne đang đậu.
Một người đàn ông và phụ nữ bước xuống xe, bắt đầu tranh cãi gay gắt.
“Là cô ta?” Vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy hơi thay đổi khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh chiếc xe cảnh sát.
Thấy không có gì để bàn, anh liền quay đầu muốn rời đi. . Thử đọc 𝙩ruyện không quảng cáo 𝙩ại ( Trùm Truyện﹒𝚟n )
Đúng lúc ấy.
Người phụ nữ mặc đồ cảnh sát thoáng nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, đôi mắt đẹp như thấy cứu tinh, liền bước nhanh về phía anh.
“Anh à, cuối cùng anh cũng mua đồ xong! Em đã đợi anh từ rất lâu rồi!”
Lời nói nhẹ nhàng thoát ra khỏi miệng hoa khôi cảnh sát.
Cô chạy nhanh đến, nắm lấy cánh tay Lâm Thiệu Huy.
“Cái cô này…”
Lâm Thiệu Huy thấy cô ta cười, mặt mũi lập tức xám xịt.
Cô ta là Tư Mã Yên Nhi.
Nhưng khác với quá khứ.
Tư Mã Yên Nhi nhìn Lâm Thiệu Huy đầy dịu dàng, nũng nịu, bộ dạng này chẳng khác gì em gái nhỏ đang tràn ngập trong tình yêu.
Chỉ là biểu cảm này đập vào mắt Lâm Thiệu Huy, khiến khóe miệng anh ấy co giật:
“Người phụ nữ này dùng mình làm lá chắn!”
Lâm Thiệu Huy không nói nên lời.
Và ngay khi anh định hất bàn tay ngọc của Tư Mã Yên Nhi.
Thanh niên vừa rồi đang tranh cãi với Tư Mã Yên Nhi như bị giẫm phải đuôi, hung hăng xông tối, không ngừng chửi rủa:
“Yên Nhi, thằng nhóc này là ai?”
“Em… đây là lý do em không chịu gần anh? Đừng nói với anh, em từ chối anh là vì tên khốn kiếp này?”