Nghe được lời nói của Trương Viễn, nhìn lại vẻ mặt nịnh nọt của anh ta
Khóe miệng Diệp Thần chỉ hơi nhếch lên:
"Anh Trương, anh cứ tự nhiên, từ nay về sau chúng ta sẽ là người một nhà.”
Người một nhà!
Lời nói của Diệp Thần ngay lập tức khiến cho Trương Viễn có cảm giác thụ sủng nhược kinh, anh ta thật không ngờ một vị cậu chủ của dòng họ lánh đời lại thực sự coi một nhân vật nhỏ như mình trở thành người một nhà.
Nghĩ đến đây, Trương Viễn lập tức đỏ mặt kích động:
"Diệp Thiếu, anh thật bình dị dễ gần, khiến cho Trương Viễn tôi thật sự cảm động..."
Giọng của Trương Viễn hơi run.
Chỉ là anh ta còn chưa nói xong, Diệp Thần đã xua tay:
"Anh Trương Viễn, anh đừng cảm động trước, tôi cũng có việc muốn nhờ anh.”
Cái gì?
Nghe nói như thế, Trương Viễn sửng sốt, nhưng sau đó vỗ ngực nói:
"Diệp Thiếu, xin hãy cứ việc nói cho tôi. Trương Viễn tôi coi như là xuống núi đao biển lửa cũng sẽ không chối từ.”
Nhìn bộ dạng thề thốt của Trương Viễn.
Trong nụ cười của Diệp Thần lộ ra một tia nham hiểm:
"Hahaha... Nếu như tôi không có nghe lầm...thì vừa rồi anh gọi điện cho tổng giám đốc Bạch Tố Y phải không?"
Bạch Tố Y!
Trương Viễn sửng sốt, anh ta thật không ngờ Diệp Thần đột nhiên nhắc tới Bạch Tố Y, lập tức trong lòng Trương Viễn có một dự cảm bất thường hiện lên.
Sắc mặt của của anh ta trở nên căng cứng, anh ta nói với Diệp Thần:
"Không có... Đúng vậy! Diệp Thiếu, chồng của Bạch Tố Y là Lâm Thiệu Huy, đã đắc tội với nhà họ Bạch. Tôi vốn nghĩ rằng, để cô ấy đến uống vài chén với Diệp Thiếu, nhờ Diệp Thiếu hỗ trợ hòa giải một chút.”
Đúng là Trương Viễn có ý định nhờ Diệp Thần giúp đỡ Bạch Tố Y.
Nhưng, anh ta lại là người hiểu rõ nhất.
Diệp Thần thực sự không có khả năng ra mặt trợ giúp Bạch Tố Y cứu Lâm Thiệu Huy.
Bởi vì Diệp Thần, với tư cách là người của nhà họ Diệp, làm sao sẽ vô duyên vô cớ giúp đỡ một người lạ mà không vì lý do gì?
Mà lý do Trương Viễn cho Bạch Tố Y hy vọng là để có được hảo cảm của Bạch Tố Y, làm một cái thuận nước đẩy thuyền, đặc biệt là khi xuất hiện vấn đề tình cảm trong mối quan hệ của Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy.
Đó là thời điểm quan trọng để anh ta thể hiện mình.
Ngay cả khi Diệp Thần từ chối yêu cầu của Bạch Tố Y thì Bạch Tố Y vẫn sẽ biết ơn anh ta, và anh ta sẽ có nhiều cơ hội gặp Bạch Tố Y lớn hơn.
Nhưng.
"Anh Trương Viễn, chuyện tôi nhờ anh giúp có liên quan đến tổng giám đốc Bạch Tố Y.”
Diệp Thần mỉm cười, lời nói của anh ta khiến Trương Viễn giật nảy mình, rùng mình một cái.
“Diệp… Diệp Thiếu, tôi hoàn toàn không hiểu ý của anh.” Trong lòng Trương Viễn càng ngày càng thấy không ổn.
Anh ta lờ mờ cảm thấy mình dường như bản thân mình đang ở trên xe của giặc.
Lúc này, nhìn thấy Diệp Thần nói đến Bạch Tố Y, hai mắt sáng ngời, trong mắt hiện lên một tia dâm ý:
"Hahaha... Từ lâu tôi đã nghe nói đệ nhất mỹ nữ tổng giám đốc thành phố Nam Giang, nhan sắc diễm lệ, lộng lẫy và xinh đẹp.”
"Tôi muốn nhờ anh Trương Viễn giúp tôi có được Bạch Tố Y. Tôi muốn ngủ... cô ấy.”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trương Viễn thay đổi lớn.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán anh ta anh ta vội vàng nhìn về phía Diệp Thần rồi nói:
"Diệp Thiếu, chuyện này... Tôi sợ là không được. Bạch Tố Y là đàn em học dưới của tôi, hơn nữa cô ấy đã kết hôn, làm sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy.”
Trương Viễn làm sao có thể nguyện ý đem nữ thần mình thích vô duyên vô cớ nhường cho người khác.
Nhưng khi nghe thấy những lời nói của anh ta, sắc mặt của Diệp Thần lập tức thay đổi.
Một tia lạnh lùng âm tàn hiện rõ trên khuôn mặt của anh ta:
Nói như vậy là anh Trương Viễn từ chối tôi rồi?"
"Anh có biết ở thành phố Nam Giang, không ai có thể từ chối tôi. Anh không thể, Bạch Tố Y cũng không được.”