Cùng lúc đó!
Trong xe Mercedes, gia đình Bạch Tố Y vẫn chưa ý thức được rằng nguy hiểm đang âm thầm đến gần với bọn họ.
Lúc này, họ đang dồn hết hỏa lực vào người đang lái xe – Lâm Thiệu Huy.
“Haiz, Thiệu Huy, cậu manh động quá rồi, sao lại đánh ông nội chứ? Dù ông nội có tầm thường, cay nghiệt hay thích nịnh bợ đến mấy thì đó cũng là bề trên của cậu đấy!” Bạch Tuấn Sơn thở dài một hơi, nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt rất thất vọng.
Vẻ mặt Bạch Tố Y bên cạnh cũng vẫn rất tức tối.
“Lâm Thiệu Huy, lần này coi như anh gặp may, may mắn là vị bác sĩ Tây y tên Mike kia có chút bản lĩnh, cứu lại được ông nội, nếu không thì các bác sẽ đổ hết mọi tội lỗi về cái chết của ông nội lên đầu anh đấy, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội đâu.”
Gia đình ba người tận tình khuyên bảo, răn dạy Lâm Thiệu Huy.
Nhưng Lâm Thiệu Huy thì cứ tảng lờ đi như không nghe thấy gì cả, bây giờ anh đang tập trung nhìn vào chiếc xe đang bám đuôi phía sau.
“Thú vị đấy!”
Ngay từ lúc ra khỏi bệnh viện anh đã phát hiện ra mình bị theo dõi.
Đằng sau xe của anh có một chiếc xe Land Rover bám theo, chiếc xe đó nhìn có vẻ rất nặng, lốp xe còn lún hẳn xuống, hiển nhiên là trên xe đang có rất nhiều người.
Không chỉ mỗi vậy, còn vài chiếc xe Toyota Pravo đã nhanh chóng vượt qua đầu xe anh, chắn ở phía trước.
“Xem ra có vài người cần được dãn gân cốt rồi.”
Lâm Thiệu Huy nở nụ cười lạnh lùng, sau đó lập tức quay vô lăng, rẽ sang một con đường vắng xe hơn.
Hả?
Cảnh này khiến gia đình Bạch Tố Y để ý.
“Lâm Thiệu Huy, anh đang làm gì thế? Đây có phải là đường về nhà chúng ta đâu?” Bạch Tố Y nhíu mày, tức giận hỏi.
Nhưng điều khiến Bạch Tố Y thấy lạ hơn đó là.
Lâm Thiệu Huy không giải thích gì mà lại lái chiếc Mercedes đi xa hơn, xe trên đường càng ngày càng ít đi, bốn người cứ thế rời xa khỏi trung tâm thành phố.
Chuyện này…
Ba người nhà Bạch Tố Y ngẩn ra.
Mãi đến khi hai người chạy qua một lối rẽ, Bạch Tố Y đang định nổi giận mắng mỏ. Thì đột nhiên ở ngã ba phía trước có hai chiếc Toyota Pravo xuất hiện, chặn đường của Mercedes lại.
Chuyện này còn chưa xong.
Két két!
Đằng sau lại vang lên tiếng phanh xe, đường lùi phía sau chiếc Mercedes cũng bị một chiếc Land Rover và mấy chiếc Toyota Pravo chặn lại.
Người nhà Bạch Tố Y thấy cảnh này thì lại càng hoảng sợ hơn.
“Họ chặn đường rồi à? Không ổn, họ đang nhắm vào chúng ta!”
Trong giây lát, mặt mấy người nhà Bạch Tố Y cắt không còn giọt máu.
Trong ánh mắt hoảng sợ của họ, từ mỗi một chiếc xe lại có bốn năm người đàn ông vạm vỡ bước xuống.
Họ cầm gậy bóng chày, hùng hổ đi về phía chiếc Mercedes.
Gã cầm đầu đám đó đeo một chiếc xích vàng trên cổ, độ dày của dây xích ấy gần bằng nửa phần cổ của gã ta, phần cổ còn lại thì bị che bởi một hình xăm gì đó màu đen.
Nhìn qua thì có vẻ như hung thần vậy.
Gã ta còn cầm một con dao bầu trên tay.
“Người này… là Chó Điên ở khu bắc thành phố!”
Sau khi thấy người kia, mặt Bạch Tố Y lại càng tái hơn.
Chó Điên!
Đó là một tên côn đồ có tiếng ở khu bắc, có hai ba mươi tên đàn em, cực kỳ hung ác, thậm chí còn từng gây ra mấy vụ án mạng ở khu bắc. Nghe nói tên Chó Điên này cực kỳ liều lĩnh, trước kia một mình gã đã đi đập phá cả một con phố, làm hơn mười người bị thương nặng.
Nói chung là tiếng xấu chất đống.
Gia đình Bạch Tố Y nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao đám côn đồ này lại tìm đến nhà mình.
“Lâm Thiệu Huy, phải làm sao đây? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi.”
Trán Bạch Tố Y đã lấm tấm mồ hôi.
Nhưng nghe cô nói vậy, Lâm Thiệu Huy chỉ mỉm cười:
“Vợ à, em yên tâm đi, không sao đâu! Để anh xuống tâm sự với họ, chắc hẳn là đám người này rất hiểu chuyện.”
Gì cơ?
Tâm sự?
Hiểu chuyện?
Nghe anh nói vậy, ba người nhà Bạch Tố Y liền cảm thấy Lâm Thiệu Huy điên rồi.
Chưa hết, đến khi thấy Lâm Thiệu Huy chẳng nói thêm câu nào đã mở cửa xe, đi xuống, sắc mặt của cả nhà lại xanh mét.
“Lâm Thiệu Huy, đừng xuống xe!”
Ba người định cản anh lại nhưng chẳng kịp nữa rồi.
Tất cả mọi người đành phải cố mà xuống xe theo Lâm Thiệu Huy.
Nhưng mà, bốn người vừa xuống xe.
Rầm rầm!
Hơn hai mươi tên côn đồ vạm vỡ kia lập tức đứng vây lại.