Mày là cái thá gì mà lại dám giả mạo anh Lâm hả?
Ngay khi giọng nói lạnh lùng của Bloody Rosie vang lên bên trong phòng bao thì tất cả những người đang có mặt đều như thể vừa bị sét đánh, cả đám đều mù mờ.
Giả… giả mạo?
Chẳng lẽ người có ơn cứu mạng với Bloody Rosie không phải là Lâm Thiên Quang ư?
Ầm!
Chỉ trong chớp mắt mà đám người Ôn Nhã Như và Bạch Tố Y đã cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu.
“Không phải đâu, chị Bloody Rosie, tôi… tôi họ Lâm mà! Tôi chính là người có ơn cứu mạng mà mọi người nói đến đó. Tôi không hề giả mạo. Tôi không có…” Vẻ mặt Lâm Thiên Quang xám như tro tàn. Anh ta đưa tay bụm mặt lại, trên mặt hiện đầy vẻ hoang mang.
Ánh mắt của Lâm Thiên Quang không nhịn được nhìn về phía quản lý Vương. Trước đó, chính quản lý Vương đã nói anh ta là người có ơn cứu mạng với Bloody Rosie.
Mà cái nhìn này lại khiến cho khắp người quản lý Vương ớn lạnh từng cơn. Nhận lầm rồi!
Anh ta thế mà lại nhận lầm người, xem một đứa giả mạo thành người có ơn cứu mạng của chị Bloody Rosie.
Chỉ mới nghĩ đến đó thôi thì vẻ mặt của quản lý Vương đã trắng bệch như giấy.
Chân anh ta mềm nhũn ra, quỳ bịch một tiếng xuống ngay trước mặt Bloody Rosie:
“Chị… chị, em biết sai rồi! Là do em hiểu lầm rồi. Là tội của em, em không nhận ra ai là anh Lâm. Là do em đáng chết!”
Quản lý Vương vừa sợ hãi lên tiếng, vừa đưa tay lên không ngừng tát thẳng vào
má mình.
Chát! Chát! Chát!
Những tiếng bạt tai cực kì vang dội.
Tiếng vang đó lọt vào lỗ tai của đám người Lâm Thiên Quang thì lại càng như thể mặt họ đang phải chịu đựng những cái tát đó vậy. Khiến cho họ cảm thấy đau đớn bỏng rát, vừa xấu hổ lại vừa ngượng ngùng.
Chuyện còn chưa dừng lại ở đó!
Bloody Rosie lướt mắt nhìn đám người đang có mặt ở đây một cách đầy uy nghiêm, ánh mắt cô ta dừng lại ở khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y rồi mới buông một câu:
“Hừ! Nếu mà hôm nay anh Lâm có mặt ở đây thì cái tên giả mạo này với lại cả đám bọn mày đừng hòng nghĩ đến chuyện đứng thẳng lưng mà bước ra khỏi Bảo Thịnh!”
Bloody Rosie nói dứt lời rồi xoay người rời đi, chỉ lạnh giọng để lại một câu trong phòng bao:
“Quản lý Vương, tụi nó đã uống hết bao nhiêu rượu thì cứ để cho tụi nó nôn ra bấy nhiêu đó tiền!”
“Bằng không thì tao sẽ hỏi tội mày!” Rầm rầm!
Dứt lời, Bloody Rosie dẫn một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tây đi thẳng ra khỏi phòng bao.
Mãi đến lúc này thì quản lý Vương mới dừng động tác bạt tay của mình lại. Mặt anh ta hiện đầy những dấu bàn tay còn đỏ tươi, thậm chí trên khoé miệng cũng đã rướm máu.
Toàn thân quản lý Vương như thể vừa đi dạo một vòng âm phủ vậy, anh ta thở phào một hơi dài thượt.
“Quản lý… quản lý Vương, tôi…”
Lúc này Lâm Thiên Quang mở miệng muốn nói gì đó! Nhưng lời nói của anh ta vừa ra khỏi miệng thì!
Chát!
Quản lý Vương đã cho anh ta một cái tát thật mạnh vào mặt.
Cái tát khiến cho Lâm Thiên Quang ngã thẳng ra đất trong chớp mắt, đầu óc anh ta xoay mòng mòng.
“Má nó! Đều tại mày đó, cái thằng giả mạo này. Thiếu chút xíu nữa mày đã hại
chết ông đây rồi!”
“Người đâu, đánh nó cho tao!”
Quản lý Vương tức giận đến nỗi thở hổn hển, trên mặt anh ta hiện đầy vẻ độc ác và căm hận.
Nghe được câu ra lệnh này thì cả đám nhân viên phục vụ ngay lập tức điên cuồng xông về phía này, từng trận tay đấm chân đá rơi trên người Lâm Thiên Quang.
Tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang vọng khắp phòng bao khiến cho sắc mặt đám người Ôn Nhã Như đều trở nên trắng bệch.
Hơn mười phút trôi qua.
Lâm Thiên Quang đã bị đánh tơi tả, trên mặt anh ta xanh tím từng mảng, cả người trầy da rách thịt.
Mãi đến lúc này!
Quản lý Vương xua tay, tất cả nhân viên phục vụ mới dừng việc đánh đấm lại. “Tên họ Lâm này, mày cũng đã nghe lời chị Bloody Rosie nói rồi đó! Bọn mày giả mạo anh Lâm làm lãng phí hết bao nhiêu là rượu ngon mà chị ấy cất trữ riêng. Tụi bây tính tiền đi!”
Nghe được những lời này!
Lâm Thiên Quang lấy đâu ra can đảm để cãi lại, anh ta chỉ biết gật đầu như giã tỏi, nhanh chóng trả lời:
“Được! Quản lý… quản lý Vương, tôi thanh toán mà! Tôi sẽ thanh toán hết toàn bộ!”
Anh ta nói xong thì cẩn thận hỏi nhỏ một câu:
“Khoảng cỡ… bao nhiêu tiền vậy?”
Lâm Thiên Quang đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị hút cạn máu rồi. Dù sao thì đối với anh ta bây giờ, tiền cũng chẳng quan trọng bằng tính mạng của bản thân. Nếu như anh ta không thanh toán tiền thì e rằng cũng chẳng thể sống sót mà bước ra khỏi Câu lạc bộ Bảo Thịnh nỗi.
“Mấy chai rượu này đều là rượu quý được vận chuyển từ khắp các nước về đây bằng đường hàng không! Cộng hết tất cả lại thì có giá một triệu một trăm ngàn đô!”
“Ngoài ra thì tụi bây đã gọi một phần ăn trị giá bốn trăm ngàn đô!”
Nói đến đây thì quản lý Vương nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Quang rồi cất lời:
“Tổng cộng hết một phẩy năm triệu đô!” Cái gì?
Câu này vừa được phát ra, không chỉ một mình Lâm Thiên Quang ngây ngốc mà tất cả những người còn lại cũng như thể vừa bị sét đánh trúng.
Một, một phẩy năm triệu đô?
Trời đất ơi, đây căn bản là con số trên trời mà. Đây là số tiền khổng lồ mà người thường có kiếm hết mấy đời cũng không thể nào kiếm ra được!
Mà bây giờ…
“Quản lý… quản lý Vương, tôi không có nhiều tiền đến thế! Tôi chỉ có sẵn bốn trăm ngàn đô thôi. Tôi đưa hết cho anh. Xin anh tha cho tôi đi! Tha cho tôi đi!” Sắc mặt Lâm Thiên Quang xám ngoét như tro.
Một giám đốc bộ phận như anh ta thì một tháng cũng chỉ kiếm được cỡ vài ngàn đô mà thôi!
Khoảng tiền bốn trăm ngàn đô này là toàn bộ số tài sản mà anh ta tích góp được trong nhiều năm qua.
Một phẩy năm triệu đô?
Có giết chết anh ta cũng không thể nào kiếm ra được số tiền đó.
Lâm Thiên Quang như thể nghĩ đến điều gì đó, anh ta nhanh chóng quay đầu nói với đám người Ôn Nhã Như:
“Các cậu cũng uống rượu, cũng dùng thức ăn mà! Các cậu cũng phải trả tiền!” “Nhanh lên! Các cậu có bao nhiêu tiền thì lấy hết ra đây đi, bằng không thì cả đám tụi mình đều không sống nỗi đâu!”
Câu nói này ngay lập tức khiến cho sắc mặt của đám người Ôn Nhã Như xám ngoét như thể chết cha chết mẹ vậy.
Nhất là sau khi nhận thấy ánh mắt độc ác của quản lý Vương, cả đám lại càng lạnh run. Ai nấy đều nhah chóng móc tiền ra.
“Tớ có tám ngàn đô…”
“Tớ có sáu ngàn đô!”
“Tớ… chỉ có ba ngàn đô thôi à!”
Giờ phút này đám người Ôn Nhã Như đều móc hết toàn bộ thẻ ngân hàng và tiền mặt có trên người ra.
Thế nhưng dù đã làm đến mức này thì cũng chỉ như muối bỏ bể, chỉ mới gom góp lại được có năm mươi ngàn đô.
“Đúng là một đám nghèo kiết xác mà!”
Trong mắt quản lý Vương ánh lên tia hung tợn, như thể một con hổ dữ đang lựa chọn con mồi để làm thịt vậy, mắt anh ta hiện đầy vẻ độc ác tàn nhẫn:
“Nếu tụi mày đã không lấy được tiền ra thì được thôi. Đánh gãy tay, gãy chân của từng đứa rồi quăng ra khỏi câu lạc bộ cho tao!”
Ầm!
Câu nói này của anh ta như thể sấm chớp giữa trời quang, khiến cho Ôn Nhã Như và tất cả mọi người sợ đến hồn vía lên mây.
Nhất là sau khi bọn họ nhìn thấy đám nhân viên phục vụ đang tiến về phía họ người nào người nấy đều có khuôn mặt dữ tợn. Bịch, bịch. Cả đám người đều sợ hãi đến nỗi ngã bệt ra đất, toàn thân run lẩy bẩy!
Tiêu đời rồi!
Vẻ mặt Lâm Thiên Quang, Ôn Nhã Như và tất cả mọi người có mặt đều tràn ngập sự tuyệt vọng, sắc mặt cả đám trắng bệch hết cả lại!
Ngay lúc những nhân viên phục vụ đó chuẩn bị ra tay đánh người. “Dừng tay lại!”
Một tiếng thét đột ngột vang lên. Hở?
Quản lý Vương sững người, ngay lập tức dời mắt nhìn theo hướng giọng nói phát ra thì lại phát hiện ra được rằng người vừa lên tiếng ngăn cản chính là Bạch Tố Y!
“Bạch Tố Y, cậu…” Đám người Ôn Nhã Như đều đang sợ đến run lẩy bẩy, trên mặt ngập tràn vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Họ chứng kiến được cảnh tượng.
Đôi tay ngọc ngà của Bạch Tố Y không nhịn được nắm lại, lúc này cô mới đưa một tấm thẻ sang:
“Quản lý Vương, ông thử xem tấm thẻ này có thể thanh toán được không!”
Cái gì!
Giây phút này ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng thời nhìn tăm tắp vào tấm thẻ. Đám người Ôn Nhã Như ngay lập tức nhận ra!
Đây là tấm thẻ có hình đầu lâu mà Lâm Thiệu Huy để lại trước đó!
Chỉ là đây không phải thẻ ngân hàng mà trông giống một tấm thẻ đồ chơi hơn. Làm sao có thể dùng nó để thanh toán chứ?
Ôn Nhã Như không tin!
Đám người Lâm Thiên Quang cũng đều không tin!
“Bạch Tố Y, đừng có ngốc nghếch đến thế nữa! Sao mà cậu có thể xem tấm thẻ đồ chơi mà thằng vô dụng Lâm Thiệu Huy để lại là đồ thật được cơ chứ?” “Đúng vậy! Bạch Tố Y, đừng có hại chết tụi mình chứ! Chồng của cậu chỉ là một tên vô dụng đi ăn bám thôi! Lời nói của tên đó toàn dùng để lừa thiên hạ!” “…”
Đám người Ôn Nhã Như không ngừng khuyên nhủ Bạch Tố Y. Chỉ là quản lý Vương không thèm để ý đến.
Anh ta nhìn Bạch Tố Y với ánh mắt hung ác rồi mới đưa tay nhận lấy tấm thẻ. Sau đó anh ta nhẹ nhàng quẹt tấm thẻ lên chiếc máy cà thẻ chuyên dụng của Câu lạc bộ Bảo Thịnh.
Cảnh tượng này khiến nắm tay của Bạch Tố Y càng siết chặt lại. Từng giọt mồ hôi tuôn dọc theo vầng trán của cô.
Căng thẳng!
Cô cũng giống như thế, không hề ôm một bất kì hi vọng nào với Lâm Thiệu Huy!
Nhưng không biết tại sao ánh mắt Bloody Rosie nhìn cô trước khi rời khỏi lại khiến cô có một loại cảm giác không nói rõ nên lời.
“Lâm Thiệu Huy, tấm thẻ… tấm thẻ này của anh có thật sự dùng được không?” Trái tim của Bạch Tố Y nhảy thót lên tận cổ họng!
Mà ngay đúng lúc này!
Một chuỗi âm thanh nhắc nhở máy móc vang lên từ máy cà thẻ chuyên dụng của Câu lạc bộ Bảo Thịnh:
“Tít! Tít! Tít! Cảnh báo! Cảnh báo! Quý khách đã quẹt thẻ Đế vương Đầu Lâu!” “Thẻ VIP của ông chủ Tập đoàn Huy Hoàng! Miễn phí tất cả mọi chi tiêu tại các sản nghiệp dưới trướng Tập đoàn Huy Hoàng! Được hưởng đãi ngộ của cấp bậc Đế vương tôn quý!”