Mỗi một ánh mắt kinh ngạc, đều quay đầu lại nhìn về phía Bạch Chí Phàm, tất cả mọi người đều hoài nghi chính mình có thể… Nghe lầm hay không?
“Chí Phàm! Con ăn nói lung tung cái gì đó!” Sắc mặt của ông cả Bạch Long Hải trầm xuống, tức giận mắng Bạch Chí Phàm:
“Có phải con bị dọa đến hồ đồ rồi không! Tiêu đời cũng là Tập đoàn Bạch Lạc, sao lại là chúng ta được cơ chứ?”
Không chỉ có một mình ông cả Bạch Long Hải.
Mà là tất cả ánh mắt của mọi người nhìn về phía Bạch Chí Phàm, đều giống như đang nhìn một tên ngốc.
Rốt cuộc!
Trêu chọc hai vị đại tông sư chính là tập đoàn Bạch Lạc!
Trêu chọc con quái vật khổng lồ Bảo Thịnh này, cũng là Tập đoàn Bạch Lạc!
Thậm chí, đắc tội nhà cung cấp của mình, cũng là Tập đoàn Bạch Lạc!
Những chuyện này chẳng có một chút quan hệ nào với gia đình nhà họ Bạch bọn họ, vậy tại sao bọn họ có thể bị tiêu đời chứ?
Mẹ nó đây không phải là đang nói đùa à?
Ngay cả ông cụ nhà họ Bạch, sắc mặt cũng trở nên nặng nề, tức giận quở trách Bạch Chí Phàm nói:
“Chí Phàm, con có biết mình đang nói cái gì không?”
“Ông nội, con… biết!”
Trên mặt của Bạch Chí Phàm, xuất hiện một tia cười khổ, rồi sau đó ánh mắt lướt qua mỗi người ở đây.
Chỉ là bên trong ánh mắt này, lộ ra vẻ thương hại sâu sắc và sự bất đắc dĩ:
“Con không bị điên, cũng không bị ngốc!”
“Chúng ta… tiêu thật rồi!”
Yên tĩnh!
Lần thứ hai sau khi nghe được câu nói này của Bạch Chí Phàm, toàn bộ bầu không khí trong sân nhà họ Bạch, bỗng nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.
Lúc này mọi người mới phát hiện có gì đó không đúng.
Đặc biệt!
Mọi người từ bên trong nụ cười khổ của Bạch Chí Phàm, nhìn thấy được sự tuyệt vọng vô hạn và nỗi cô đơn, giống như thực sự có chuyện gì đó rất đáng sợ, sắp xảy ra.
"Chí... Chí Phàm à! Đã xảy ra chuyện gì! Nói đi! Con nói nhanh lên đi!” Ông cụ Bạch có cảm giác trái tim của mình đập càng lúc càng nhanh, đến mức làm bệnh tim của ông cụ muốn tái phát.
Hơn nữa!
Một loại cảm giác nguy hiểm đến sởn tóc gáy, từ trong lòng ông cụ bắt đầu hiện ra.
Mà mọi người xung quanh, cũng có cảm giác hô hấp của mình trở nên dồn dập hơn, một loại cảm xúc nguy hiểm, hiện lên ở trong lòng bọn họ.
Mà nhìn đám người nhà họ Bạch.
Bạch Chí Phàm cười khổ nói:
“Ông nội à, các người có biết buổi lễ long trọng lần này kết thúc ra sao không?”
“Tập đoàn Thiên Thánh, vừa mới tuyên bố phá sản, chủ tịch hội đồng quản trị Cao Trí Long cùng với tám tên quản lý cấp cao, bị nghi ngờ có liên quan đến vụ việc tham ô công quỹ, bị bắt bỏ tù rồi! Cao Thánh Viễn, bị tình nghi có liên quan đến việc thao túng mạng người, bị bắt bỏ tù!”
Cái… Cái gì!
Lời này vừa nói ra, khiến cho đám người nhà họ Bạch tất cả đều hoảng sợ.
Tập đoàn Thiên Thánh tiêu đời rồi sao?
Chuyện này, sao có thể như thế được!
Cách đây không lâu, không phải có tin tức nói, Cao Trí Long hợp tác với nhà cung cấp, hủy bỏ hợp tác với Tập đoàn Bạch Lạc rồi sao?
Sao có thể trong một thời gian ngắn ngủi, mà toàn bộ Tập đoàn Thiên Thánh đều tan nát rồi.
Chuyện này còn chưa xong.
Lời nói kế tiếp của Bạch Chí Phàm, càng khiến cho mọi người kinh ngạc đến rớt cằm.
“Lâm Thiên Quang, bị đánh gãy hai chân, trục xuất khỏi thành phố Giang! Cả đời, đều không thể quay trở về dù chỉ là một bước, nếu không chắc chắn phải chết!”
“Lãnh Bất Phàm, bị Lãnh Tiếu Thiên đánh gãy tám cái xương sườn, thiếu chút nữa không qua khỏi, đã được đưa đến bệnh viện để tiến hành cấp cứu!”
“Hạ Lan Kiều, bị Hạ Lan Sơn đánh gãy năm cái xương, ngất xỉu, cũng được đưa đến bệnh viện, tiến hành cấp cứu!”
Ầm!
Lúc câu nói này của Bạch Chí Phàm phát ra, đám người nhà họ Bạch ở xung quanh, da đầu gần như bị nứt tạc.
Lâm Thiên Quang!
Lãnh Bất Phàm!
Hạ Lan Kiều!
Ba người này, đều là kẻ thù của Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là, bọn họ không phải đi báo thù sao?
Sao có thể thiếu chút nữa bị đánh chết, hơn nữa người ra tay, còn là bậc thầy đại tông sư của bọn họ?