Xong rồi!
Chết chắc rồi!
Lúc này ánh mắt của hai người Bạch Chí Phàm và Thẩm Kiến nhìn về phía Lâm Thiệu Huy có chút phức tạp, còn có chút tiếc nuối.
Dù sao thì bọn họ tuy rất hận Lâm Thiệu Huy nhưng không thể không thừa nhận người này là người thân của bọn họ. Hơn nữa có đôi khi thủ đoạn của tên khốn này còn làm đối thủ là bọn họ phải kính nể và sùng bái.
Thế nhưng...
“Hôm nay sẽ đặt dấu chấm câu, kết thúc tất cả ân oán tình thù ư?” Bạch Chí Phàm phức tạp nhìn lướt qua Lâm Thiệu Huy.
Bỗng cảm thấy người này cũng không đáng ghét như vậy.
Thậm chí trong phút giây thoáng qua nào đó, còn hy vọng Lâm Thiệu Huy không xảy ra chuyện gì.
Đâu chỉ có anh!
Khóe miệng của Thẩm Kiến cũng không kìm được một chút cười khổ.
“Anh Bạch! Tuy bây giờ Lâm Thiệu Huy chạy trời không khỏi nắng gắt, thế mà chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có chút thương xót cho anh ta!”
“Dù tên khốn này làm bị thương cậu Bất Phàm và cô Lan Kiều, hay là khinh thường hai đại tông sư. Chẳng hiểu sao tôi vẫn có chút kính nể anh ấy!”
“Nếu ngược lại là tôi, chắc chắn... tôi không làm được như anh ấy!”
Thẩm Kiến lắc lắc đầu, mặt vô cùng phức tạp.
Mà Bạch Chí Phàm cũng nhịn không được, vô thức vỗ vai cậu.
“Không chỉ mình cậu đâu, tôi cũng vậy! Tuy tôi hận Lâm Thiệu Huy nhưng tôi thừa nhận anh ta là một đối thủ đáng kính nể!”
Nói xong, vẻ mặt của hai người Thẩm Kiến và Bạch Chí Phàm càng thêm khó hiểu.
Mà đúng lúc này, dường như nghe thấy lời Lãnh Bất Phàm nói với Lâm Thiên Quang, bước chân của Lãnh Khang và nhóm ông lớn hơi dừng một chút.
Mắt ông quay lại, nhìn con trai mình, nhưng trong mắt không có tí tình cảm nào cả.
Cứ như con trai mình bị người ta đá xuống cũng không mảy may gợn sóng.
“Chuyện thẻ đế vương, tôi đã biết.”
Nói xong, Lãnh Khang không thèm để ý đám Lãnh Bất Phàm. Chỉ dẫn theo một nhóm sếp lớn của tập đoàn Bạch Lạc đi thẳng tới chỗ Lâm Thiệu Huy.
Lộc cộc!
Tiếng bước chân như từng nhát búa chí mạng đang đòi mạng. Những chuyện này khiến mặt mày đám Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Bạch Lạc xám trắng như tờ, thậm chí đứng thẳng không được còn lụi xơ trên mặt đất.
Nhất là khi Lãnh Khang đưa đám ông lớn kia đến trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Vừa muốn mở miệng.
“Không!”
Một tiếng hét chói tai vang lên.
Mọi người kinh ngạc nhìn qua, từ hướng thang máy, một cô gái chạy như bay tới.
Đúng là Bạch Tố Y rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch, lúc này chạy đến chắn trước mặt Lâm Thiệu Huy, sau đó che Lâm Thiệu Huy ở sau cô cứ như gà mẹ che chở gà con vậy. Mặt tràn ngập sự sợ hãi nhìn đám Lãnh Khang.
“Xin chào chủ tịch Lãnh Khang, chào các vị giám đốc cấp cao của tập đoàn Bảo Thịnh! Tôi là Bạch Tố Y!”
“Về tấm thẻ đầu lâu đế vương, tôi dám chắc với mọi người, chuyện đó không liên quan đến Lâm Thiệu Huy.”
“Tấm thẻ kia... là do tôi đi trộm!”
Gì cơ! Câu này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người trong hội trường lại đông cứng lại.
Bạch Tố Y trộm thẻ ư?
Sao có thể như vậy được!
Mọi người không ai dám tin.
Nhất là lâm quang diêu, anh ta cứ như bị giẫm phải đuôi, kêu lên chói tai:
“Ngài Lãnh, mong ngài đừng tin lời người đàn bà này! Tấm thẻ đó không phải do cô ta trộm! Mà là do Lâm Thiệu Huy trộm!”
“Bây giờ cô chạy ra, rõ ràng là muốn gánh tội thay cho Lâm Thiệu Huy!”
Gánh tội thay!
Nghe mấy từ này thân thể mọi người ở đây không kìm được mà chấn động.
Ánh mắt cả đám nhìn về phía Bạch Tố Y có cả cười nhạo và châm chọc. Còn cả sự khâm phục đầy phức tạp.