Cùng lúc đó, ngay tầng 2 của tòa nhà Lam Hải.
Bạch Tuấn Sơn vừa đỡ Bạch Tố Y đi tới cửa thì không mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y bỗng trắng toát!
Cả người cô mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, đáy mắt dần dần tỉnh táo lại:
“Lâm Thiệu Huy!”
Bạch Tố Y hét lên một tiếng sợ hãi, lúc này cô mới phát hiện ra mình đã không còn ở hội trường nữa.
“Ba! Con... sao con lại ở đây? Lâm Thiệu Huy đâu? Những người khác thì sao?”
Bạch Tố Y cứ như nhớ ra gì đó, trán cô toát ra mồ hôi lạnh như mưa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Tuấn Sơn mới nhẹ nhàng thở phào, nhanh miệng nói:
“Tố Y, con ban nãy vì quá sợ hãi nên tí thì ngất xỉu, Lâm Thiệu Huy bảo ba đưa con lên đây nghỉ ngơi một chút!”
“Bây giờ con thấy sao rồi?”
Nghe thấy lời nói của Bạch Tuấn Sơn, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y càng tái nhợt hơn:
“Bố, con không sao! Con muốn tìm Lâm Thiệu Huy, con muốn tìm anh ấy!”
Nói xong, Bạch Tố Y giãy ra khỏi cái nâng của Bạch Tuấn Sơn, chạy nhanh tới phía thang máy.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Bạch Tuấn Sơn hoảng sợ, chạy nhanh tới ngăn cô.
“Tố Y, con không được đi xuống đâu! Lâm Thiệu Huy đã đặn, tất cả cứ để nó giải quyết một mình!”
“Hơn nữa Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn cũng sắp tới rồi, bây giờ con xuống có khi họ còn giận chó đánh mèo, đánh lây sang con!”
Bạch Tuấn Sơn đau cả đầu.
Trong mắt ông, Lâm Thiệu Huy khiêu khích hai đại tông sư như vậy, kết cục bi thảm đã được định sẵn rồi, cho dù là thần tiên xuống trần cũng không cứu được anh.
Mà bây giờ, việc duy nhất ông có thể làm là giúp Lâm Thiệu Huy bảo vệ Bạch Tố Y.
Thế nhưng Bạch Tố Y dường như hiểu suy nghĩ trong đầu ông, một làn nước mỏng lập tức ngập tràn đôi mắt xinh đẹp của nàng.
“Không! Ba, Lâm Thiệu Huy là chồng của con, anh ấy gặp nạn, con không thể làm như không biết!”
“Hơn nữa con nhất định sẽ không để người ta giết Lâm Thiệu Huy, nếu ai muốn làm anh ấy bị thương thì phải bước qua xác con!”
Tí tách!
Tí tách!
Từng giọt nước mắt trong suốt như những viên ngọc từ trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Y từ từ rớt xuống.
Mà lời nói của cô càng khiến cơ thể Bạch Tuấn Sơn run lên.
Bạch Tuấn Sơn cứ như già đi vài tuổi, đau lòng nói:
“Tố Y, con yêu Lâm Thiệu Huy nhiều vậy sao? Trước kia con ghét cậu ta lắm cơ mà!”
“Hơn nữa bây giờ Lâm Thiệu Huy như vậy, chúng ta không thee cứu nổi, nếu cả con cũng xảy ra chuyện gì thì ba biết ăn nói sao với mẹ con đây, còn sống nổi hay không đây!”
Trong giọng nói của Bạch Tuấn Sơn ngập tràn ý tứ cầu khẩn.
Thậm chí trong sắc mặt còn có chút không thể tin.
Dù sao thì ông hiểu rất rõ, ngày xưa Bạch Tố Y cực kỳ ghét Lâm Thiệu Huy, đừng nói là cùng sống cùng chết, Bạch Tố Y còn từng không chỉ một hai lần nghĩ tới chuyện ly hôn.
Nhưng bây giờ...
Nghe lời Bạch Tuấn Sơn nói xong, Bạch Tố Y lắc đầu, từng giọt nước mắt chảy ra như chuỗi ngọc đứt dây, không ngừng rơi xuống.
“Ba, con xin lỗi, con yêu Lâm Thiệu Huy, cùng sống cùng chết!”
“Nếu con gặp phải bất trắc gì, mong ba và mẹ phải giữ gìn sức khỏe!”
Nói xong Bạch Tố Y không câu thời gian nữa mà nhanh chóng chạy vào thang máy, sau đó ấn nút xuống tầng.
Thấy cảnh này, Bạch Tuấn Sơn hiểu rõ ông không thể khuyên nhủ con gái của mình rồi. Trên mặt ông cũng hiện lên sự điên cuồng:
“Đợi đã! Ba... ba cũng đi cùng!”
Cái gì!
Thấy Bạch Tuấn Sơn bước vào thang máy, khuôn mặt của Bạch Tố Y càng tái nhợt hơn.
“Ba! Ba định...”
Bạch Tố Y biết, hai địa tông sư Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Sau khi cô đi xuống thì sẽ trở thành cá trong chậu.
Mà Bạch Tuấn Sơn thì là cha vợ của Lâm Thiệu Huy, đương nhiên cũng phải chịu cảnh cá trong chậu như cô.