“Anh là ai? Tại sao lại ngăn cản chúng tôi cứu bệnh nhân?” Gương mặt của bác sĩ kia vô cùng bất mãn. Anh ta tức giận quát lên.
Lâm Thiệu Huy không nói gì.
Trái lại, anh bước lên, cẩn thận kiểm tra cái chân gãy của Thẩm Ngọc Trân rồi mới nói:
“Tôi là con rể của người bị thương! Bây giờ các người không thể đưa mẹ vợ của tôi lên băng ca mà phải nối xương trước! Nếu không, cái chân này của bà ấy sẽ bị tàn tật hoàn toàn!”
Cái gì!
Lâm Thiệu Huy vừa dứt lời, bác sĩ, chuyên viên chăm sóc và thậm chí cả cha con Bạch Tuấn Sơn đều hoang mang.
Nối xương trước?
Nếu không chân sẽ bị tàn tật?
Bấy giờ, mọi người nhìn Lâm Thiệu Huy như đang nhìn một tên đần độn vậy.
“Ăn nói linh tinh! Tôi vừa mới khám rồi, bệnh nhân chỉ bị gãy xương chứ không có vấn đề gì khác, về bệnh viện rồi nối xương vẫn kịp!” Bác sĩ nọ nhìn Lâm Thiệu Huy một cách giận dữ:
“Ngoài ra, anh là thân nhân của người bị thương mà cứ làm lỡ thời gian, nếu nạn nhân rơi vào tình trạng nguy hiểm do bị mất máu quá nhiều bởi vì anh thì anh có gánh nổi trách nhiệm không?”
Lời nói của bác sĩ đầy lý lẽ chính đáng.
Bạch Tố Y nghe vậy cũng bất mãn quở trách Lâm Thiệu Huy:
“Lâm Thiệu Huy, anh đang làm trò gì vậy! Anh đâu phải là bác sĩ đâu, mau để họ đưa mẹ em đến bệnh viện đi!”
Không chỉ có Bạch Tố Y, Bạch Tuấn Sơn cũng nghĩ Lâm Thiệu Huy đang nói nhăng nói cuội. Ông ta nói với vẻ không vui:
“Lâm Thiệu Huy, bây giờ không phải là lúc con kiếm chuyện, vết thương của mẹ con mới là quan trọng nhất!”
Theo Bạch Tuấn Sơn, hiện giờ con rể của mình nói vậy chỉ để gây thêm chuyện mà thôi.
Điều này khiến Bạch Tuấn Sơn thầm thấy vô cùng thất vọng.
Thế nhưng!
Lâm Thiệu Huy hoàn toàn không quan tâm đến lời chỉ trích của hai người. Anh nhẹ nhàng lật cái chân gãy của Thẩm Ngọc Trân nhích ra ngoài một chút rồi chỉ vào gai xương sắc nhọn và nói với bác sĩ kia:
“Anh là bác sĩ cấp cứu, chẳng lẽ không biết kiểm tra cẩn thận sao?”
“Xương của mẹ vợ tôi đâm vào đến tận động mạch chủ, nếu di chuyển lung tung thì nó sẽ đâm vỡ động mạch chủ, không thể cầm máu được nữa!”
Cái gì?
Những gì anh nói khiến bác sĩ nọ chợt biến sắc.
Lúc đó anh ta mới vội vàng bước lên để xem kỹ lại.
Khi thấy vị trí của gai xương nhọn kia thì cả khuôn mặt anh ta lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Thật ư?
Gai xương đang nằm ở vị trí động mạch!
Nếu cứ di chuyển lung tung thì quả thật chân của Thẩm Ngọc Trân có thể sẽ bị tàn phế.
Tí tách!
Tí tách!
Trán bác sĩ rịn ra từng giọt mồ hôi rồi chảy dài xuống, giọng nói của anh ta run rẩy:
“Nhưng... Nhưng gai xương của người bị thương rải rác lẻ tẻ, e là chỉ có viện trưởng Viễn trong viện của chúng tôi mới có thể nối xương lại được!”
Xôn xao...
Vẻ mặt bác sĩ và lời nói của anh ta làm mọi người xung quanh biến sắc.
Thật sao?
Giờ phút này họ đã tin chắc Lâm Thiệu Huy nói hoàn toàn chính xác, nếu không anh bác sĩ cấp cứu sẽ không sợ đến mức như vậy.
Mọi người lập tức nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt hoàn toàn khác.
Ba con Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y thì cực kỳ kinh ngạc.
Họ hoàn toàn không biết Lâm Thiệu Huy còn hiểu biết về y khoa, hơn nữa chỉ vài ba câu đã khiến bác sĩ cấp cứu kia hoảng sợ vậy rồi.
Tuy nhiên!
Hai người không có thời gian suy nghĩ nhiều, vội vàng hỏi Lâm Thiệu Huy:
“Lâm... Lâm Thiệu Huy! Làm sao đây? Mẹ em bị mất máu rất nhiều, nếu bây giờ mời ông Viễn tới đây, e là mẹ em sẽ gặp nguy hiểm mất!”
“Huy à, con thử nghĩ cách xem! Nhất định phải nghĩ ra bằng được!”
Bây giờ, hai cha con đang lo lắng đến nỗi sắp bật khóc.
Lâm Thiệu Huy gật đầu, trong mắt thoáng ánh lên sự kiên quyết:
“Nếu không còn cách nào khác, vậy đành để... con làm vậy!”