Khoản nợ khác?
Giờ phút này nghe được câu nói này của Lãnh Bất Phàm, sắc mặt của mọi người xung quanh đều biến đổi.
Bọn họ không nghĩ ra còn có khoản nợ nào cần tính.
Chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt thâm độc kia của Lãnh Bất Phàm, bọn họ liền biết chuyện chắc chắn không hề đơn giản.
Đôi mắt Lâm Thiệu Huy khẽ nhíu lại, lạnh nhạt nói:
"Món nợ gì?"
"Hừ! Món nợ gì sao? Ranh con, mày bớt giả bộ hồ đồ đi!" Đôi mắt Lãnh Bất Phàm hiện lên vẻ ghen tỵ và tức giận:
"Mày đánh bị thương thủ hạ của tao, có phải nên trả lời rõ ràng cho tao một câu không?"
Cái gì?
Nghe vậy, toàn bộ mọi người đều mơ hồ.
Bọn họ bây giờ mới hiểu được, Lãnh Bất Phàm lại tính toán chuyện Ác Ma Thứ Nhất bị đấm một cái.
Chẳng qua là, chuyện này rõ ràng là do Ác Ma Thứ Nhất ra tay trước, kỹ thuật không bằng người ta, sao có thể trách cứ Lâm Thiệu Huy?
Đám anh hào Nam Giang xung quanh dù nảy lòng bất mãn với Lãnh Bất Phàm nhưng vì sợ thân phận đối phương, không có một người nào can đảm dám đứng ra nói chuyện.
Ngược lại, Lâm Thiên Quang bên cạnh lại bước ra:
"Không sai! Cậu Phàm nói đúng! Lâm Thiệu Huy, anh ra tay đánh người thì phải bồi thường đàng hoàng!"
Lâm Thiên Quang rất hận Lâm Thiệu Huy, tựa như nước sông cuồn cuộn, mà bây giờ lại có một cơ hội như vậy, anh ta đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua.
Không chỉ anh ta!
Ngay cả Bạch Chí Phàm cùng Thẩm Kiến bên cạnh vốn cũng ghi hận Lâm Thiệu Huy, giờ phút này rối rít mở miệng:
"Tôi cũng đồng ý với cậu Phàm! Đánh người khác như vậy phải bồi thường mới phải!"
"Hừ! Đánh người khác phải bị người khác đánh lại! Theo lý đúng là như vậy!"
Ba người bọn họ lúc này đã hoàn toàn đứng về phía Lãnh Bất Phàm, bọn họ đã không chờ nổi cảnh Lâm Thiệu Huy bị đánh đến bị thương nữa rồi.
Thấy chuyện như vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y trắng bệch như tờ giấy.
Trong ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng không chịu nổi.
Cô không ngờ, anh họ và lớp trưởng lại là người ác độc như vậy, trăm phương nghìn kế muốn hại chồng cô.
"Lâm Thiệu Huy, anh..."
Bạch Tố Y nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, trong ánh mắt tràn đầy sự áy náy.
Nếu không phải cô sợ đắc tội Chu Nhã Nam cũng sẽ không đưa Lâm Thiệu Huy tới nơi này, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy.
Chẳng qua chuyện khiến Bạch Tố Y kinh ngạc lại là…
Vẻ mặt Lâm Thiệu Huy vẫn bình tĩnh như cũ, không nhìn ra chút bất an hay hốt hoảng nào.
Ngược lại, anh vỗ nhẹ lên tay Bạch Tố Y, sau đó nhìn về phía Lãnh Bất Phàm, khẽ cười một tiếng:
"Anh muốn làm gì?"
"Đơn giản!"
Lãnh Bất Phàm tà ác cười một tiếng, rồi chỉ vào Lĩnh Nam Lục Đại Ác Ma bên cạnh, nụ cười hung tàn càng thêm dữ tợn:
"Mày khiến Ác Ma Thứ Nhất bị thương. Vậy tiếp theo đây để những người khác đến thỉnh giáo mày một chút đi!"
Xì xào!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều xôn xao không ngừng.
Lãnh Bất Phàm bắt một mình Lâm Thiệu Huy đánh với năm Ác Ma còn lại?
Cái này...
Đám người xung quanh trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ đã từng nghe nói Lĩnh Nam Lục Đại Ác Ma kia có thực lực ngang ngửa nhau, nói cách khác năm người còn lại tùy tiện chọn ra một người cũng tuyệt đối không thua kém gì Ác Ma Thứ Nhất.
Năm cường giả tông sư, sợ là ngay cả một vị tông sư chân chính cũng khó mà ngăn cản được.
Mà bây giờ, Lâm Thiệu Huy chỉ có một mình.
Song quyền khó địch tứ thủ, chớ nói chi bây giờ đến tận mười tay!
Sao có thể được?
Giờ phút này, tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy thương hại cho tình cảnh của Lâm Thiệu Huy.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm Thiệu Huy một mình đấu với nam Ác Ma, đây là tìm đường chết.
Nhưng mà, vẫn chưa dừng ở đó.
Ánh mắt Lãnh Bất Phàm tham lam nhìn lướt qua Bạch Tố Y, nụ cười càng tà ác:
"Nhóc con, nếu như mày thắng, mày có thể tùy tiện ra một điều kiện, tao chắc chắn sẽ không nuốt lời!"
"Nhưng nếu như mày thua, vậy phải để vợ mày... ở lại!"